Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Ông Vinh làm một động tác ra hiệu, một đội đã lẻn vào, dự định suy đoán xem bọn chúng có cài thuốc nổ hay không nếu có thì nhóm người này phải nhanh chóng gỡ thuốc nổ, nhà máy hóa chất này nhất định không được nổ!
Thế nhưng, ông Vinh không bao giờ ngờ rằng Bảo Nhi, người đã rời đi lại bị người đứng đầu bên kia bắt và ôm trên tay.
Bọn chúng phát hiện cảnh sát đến và biết rằng bọn chúng không thể trốn thoát, nên bọn chúng đã âm thầm ra lệnh cho hai bảo vệ bên ngoài chặn xe của ông Vinh và bắt lấy Bảo Nhi.
Đối phương chỉ có một yêu cầu…
Để những người này rút lui.
Khuôn mặt ông Vinh tái nhợt vì sợ hãi.
Bên trong bộ đàm, nhóm nhỏ đã tiến vào đã thuốc nổ ở phía sau, bên kia cần thời gian để phá bỏ thuốc nổ đề phòng không cho nhà máy hóa chất phát nổ.
Ông Vinh phải có một cuộc chiến giằng co với những người này.
Bảo Nhi của ông ta đang ở trong tay bọn chúng, trong lòng ông ta rất sợ nhưng phải bình tĩnh để thương lượng với bọn chúng.
Đổi lại, ông ta đề nghị để mình làm con tin.
Bọn chúng không đồng ý.
Bên kia rất kích động, sợ bị ông Vinh lừa nên bọn chúng không chấp nhận bất kỳ điều kiện nào khác ngoài việc nhóm người của ông di chuyển đi.
Trong bộ đàm người trong nhóm nhỏ nói đã tháo gỡ xong rồi.
Ông Vinh dùng tay ra hiệu và triển khai nhân lực bí mật bao vây những người này ở bên ngoài, những tay súng bắn tỉa được phái đi vẫn đang trên đường đến, sẽ cần thời gian để tới đây.
Những người này phải bị bắt! Nếu không sẽ có nhiều người bị hại trong tương lai!
Đối phương có kinh nghiệm, hiển nhiên biết không thể trì hoãn.
Hoặc là rút lui hoặc là bọn chúng ôm theo Bảo Nhi cũng nổ tung.
Bề ngoài, ông Vinh giả vờ dẫn mọi người rút lui, nhưng sâu bên trong có vô số người bao vây bọn chúng, bên kia rất nhiều người, bọn họ thậm chí không thể bắn nếu không con tin sẽ gặp nguy hiểm.
Cuộc chiến của bọn họ kéo dài cả tiếng đồng hồ, Bảo Nhi vẫn ngoan ngoãn, mặc dù vẫn còn đỏ mặt vì cảm lạnh nhưng cậu bé không khóc hay ồn ào.
Sau khi những tay súng bắn tỉa và những người khác đến, những người đó đã rút lui.
Đã chuẩn bị xe cho bọn chúng, ông Vinh đề nghị bọn chúng không được phép lên xe nếu không có cuộc trao đổi con tin.
Phía bên kia đồng ý.
Ông Vinh có địa vị rõ ràng, ông ta không sợ cho dù ông ta chết đi thì Bảo Nhi vẫn còn sống nên ông ta cũng không sợ.
Chỉ là ông ta không ngờ đến lúc ông ta đến gần, bên kia đột nhiên nổ súng. Người đàn ông hét lên…
“Bố mày biết chúng mày sẽ không buông tha cho bọn tao! Bố mày cũng không muốn sống nữa, cả thành phố này cũng đã cảnh giác rồi chứ? Tao giết một người là đủ rồi! Mày còn phải chôn cùng tao thì tao vẫn còn lời! Hahaha!”
Ông Vinh né được một lúc và bị trúng đạn ngay bụng.
Cố gắng chịu đựng, ông ta lao tới, hất ngã người đàn ông đó, Bảo Nhi ngã sang một bên.
Ông Vinh giữ chặt tay người đàn ông không để khẩu súng bắn trúng Bảo Nhi. Có rất nhiều người đứng phía sau ông Vinh, sau khi Bảo Nhi ngã xuống đất Ông Vinh đã ôm chặt người đàn ông đó.
Những người khác chạy đến và nhanh chóng khống chế những người còn lại và người đàn ông mà ông Vinh đang giữ.
Ông Vinh gắng gượng đứng dậy, ông ta muốn xem đứa con trai của ông ta vừa ngã xuống đất có bị thương không…
Nhưng mà…
Đứa con trai mà ông ta tưởng đã thoát khỏi nguy hiểm lại bị một con dao cắm vào bụng.
Đồng tử của ông Vinh co lại, hốc mắt mở ra như muốn rách ra, vẻ mặt không thể tin vào mắt mình, gân xanh trên trán nổi lên, hốc mắt lập tức chuyển sang màu đỏ như máu.
Ông ta bò tới, dùng cả tay và chân mặc kệ vết thương của ông ta.
“Bảo Nhi…”
Đám súc vật kia căn bản không phải người!
Trước khi bắn ông Vinh, bọn chúng đã đâm Bảo Nhi một nhát dao!
Lũ khốn nạn này!
Trong mắt ông Vinh có thứ gì đó tuôn ra, căn bản ông ta không thèm để ý, hai tay run run như muốn bụm vết thương của Bảo Nhi nhưng lại không dám lại gần, ôm Bảo Nhi vào lòng và hét lên đau đớn…

Ads
';
Advertisement