Cậu nhóc kia không biết vì sao ánh mặt ngay lập tức liền mờ mịt nói: “Gì? Hoàng Thượng gì chứ?”
“Đừng giả ngu, chính là con chó nhỏ của tiệm chúng ta!” Lưu Toàn Bội tiến lên túm lấy cậu nhóc, cặp mắt căm hận trừng to.
Ánh mắt cậu nhóc càng mù tịt hơn, ngây ngốc nhìn đám người. “Tôi còn chưa từng nhìn thấy con chó nhỏ nào a!”
“Nói nhảm gì đấy! Nếu mày không có làm tại sao lại chột dạ, vừa trông thấy ông đây đã chạy!” Lưu Toàn Phúc ánh mắt trừng lớn, vẻ mặt nghi ngờ.
Cậu nhóc: “Tôi sợ các người đánh tôi, bỗng dưng anh đuổi theo tôi tất nhiên tôi phải chạy rồi.”
Trình Nguyên Hoa đánh giá cậu nhóc, qua một lúc lâu liền chắc chắn, xem ra cậu nhóc này không phải là người trộm chó rồi.
Cô nghiêm mặt nhìn cậu nhóc, lạnh lùng mở miệng: “Vậy em lén lút ở đây muốn làm cái gì? Thành thật khai báo nói ra, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Cậu nhóc như chột dạ rụt cái cổ lại: “Tôi đến là để chụp hình ảnh đế…”
Mọi người: “…”
Lưu Toàn Phúc trợn mắt nhìn anh ta: “Nói láo! Không được nói láo, thành thật khai ra mục đích của cậu, nếu còn nói láo tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Tôi thật sự đến đây để chụp ảnh đế!” Cậu nhóc nổi khùng lên, cất cao giọng: “Nếu mà tôi chụp được ảnh đế, công ty sẽ không đuổi việc tôi bởi vì tuổi tác của tôi, tôi muốn làm phóng viên giải trí!”
Lưu Toàn Phúc giọng cũng không lép vế: “Nói vớ vẩn! Sư Huyền đã đi từ sáng, những phóng viên khác cũng đi cùng rồi, cậu vẫn ở lại đây để chụp ảnh đế? Ai tin được!”
Cậu nhóc vừa nổi khùng lên được lát ngay lập tức đơ người, ngơ ngác nhìn mọi người: “Gì cơ? Ảnh đế đã đi rồi á?”
Đôi mắt cậu ta ngỡ ngàng quan sát mọi nơi, lúc này mới phát hiện thực sự đã không còn xe của những phóng viên khác nữa, biểu cảm trên mặt cậu ta trong một chốc đã đầy sự mất mát, thất vọng: “Tôi chỉ ngủ một giấc, sao mà Ảnh đế đã đi mất rồi, bọn họ cũng không gọi tôi… Sao mà tôi lại xui xẻo thế này!”
Bộ dạng thế kia giống như sắp khóc đến nơi.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cô thở dài, xua xua tay: “Để cậu ta đi đi, cậu ta không biết Hoàng Thượng ở đâu.”
Nói xong, Trình Nguyên Hoa quay người chuẩn bị rời đi.
Cậu nhóc đó gọi mọi người lại: “Đợi đã! Trước đây Ảnh đế đã từng ở đây, tôi có thể phỏng vấn mọi người không? Nếu tôi phỏng vấn mọi người, tôi sẽ có thể trở thành một phóng viên rồi!”
Trình Nguyên Hoa quay đầu lại: “Không được. Tóc cậu còn chưa mọc đủ, làm phóng viên kiểu gì.”
Cái nghề phóng viên không hề là môi trường đơn thuần như vậy.
“Tôi đã 16 tuổi rồi!” Cậu nhóc cất cao giọng.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cô không muốn nói thêm nữa, trực tiếp đi vào trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Người khác cũng đi vào theo, chỉ còn Lưu Toàn Phúc còn ở đó.
Cậu nhìn tên nhóc đang ngồi bệt mông dưới đất, vừa gõ đôi chân đã tê vì ngồi xổm vừa đỏ mắt giận dữ.
Thấy Lưu Toàn Phúc vẫn nhìn mình, cậu nhóc đó nói: “Nhìn gì mà nhìn! Anh vẫn còn muốn bắt tôi hay sao?”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Cậu lười để ý đến thằng nhãi này nữa, bước chân chuẩn bị đi ngang qua cậu ta.
Một cánh tay đột nhiên giơ ra cướp lấy bánh ngọt trên tay cậu.
Đợi đến lúc Lưu Toàn Phúc nhìn qua, cậu nhóc đó đã ngoạm một miếng bánh ngọt.
Mắt của đối phương sáng lên: “Wow! Thật sự quá ngon! Tôi sắp đói chết đến nơi rồi! Hu hu, ngon quá, sao mà lại có bánh ngọt ngon như thế này cơ chứ!”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Cậu nhóc: “Nhìn cái gì mà nhìn? Miếng bánh ngọt này coi như bồi thường việc anh bắt nhầm người!”
Lưu Toàn Phúc: “…”
“Nếu anh tức giận, tôi mua cho anh cái khác! Tôi thật sự đói rồi.” Cậu nhóc lại bắt đầu giả vờ đáng thương.
Lưu Toàn Phúc: “…”
“Ngon quá đi, anh mua ở đâu vậy.” Cậu nhóc hỏi cậu.
Lưu Toàn Phúc đập tay vào người cậu ta: “Nhãi ranh khẩn trương từ chỗ nào đến thì về lại chỗ đó đi, ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, đừng ở đây gợi đòn nữa, không phải ai tính tình cũng tốt giống chúng tôi như vậy!”
Thằng nhãi này rất gợi đòn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất