Bởi vậy có thể tưởng tượng, mất đi một đứa con mà mình hết mực yêu thương, Trịnh Uyển rốt cuộc đau đớn đến thế nào.
Chỉ là không biết, điều này với ông Vinh có liên quan gì đến nhau, bọn họ ngày xưa đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Uyển lau khô nước mắt, cười với Trình Nguyên Hoa: “Tôi không sao, chỉ là không ngủ được. Bây giờ thì chuẩn bị đi ngủ rồi, bà chủ Trình cũng nên đi ngủ sớm thôi.”
Bà ta nói xong rồi đứng dậy.
Trình Nguyên Hoa đột nhiên nói: “Chị Trịnh, không cần cố cười với tôi, cũng không cần phải cố cười với mọi người trong Mỹ Thực Trình Ký, không phải làm vậy đâu..”
Cô nhẹ nhàng cười, dịu dàng an ủi: “Muốn cười thì cười, đó là vui vẻ, không muốn cười mà cười, đấy chỉ là miễn cưỡng thôi.”
Trịnh Uyển sửng sốt.
m thanh của Trình Nguyên Hoa nhẹ nhàng: “Cho nên Trịnh Uyển, chị không cần gượng cười trước mặt chúng tôi, cũng không cần tỏ ra là không có chuyện gì xảy ra. Chị đã đến Mỹ Thực Trình Ký, trước khi chị tự nguyện muốn rời đi, thì chị là người nhà của chúng tôi. Đều là người một nhà, tôi hy vọng chúng ta có thể thoải mái bày tỏ với nhau.”
Trịnh Uyển mím môi, không nói chuyện.
Trình Nguyên Hoa đưa tay đặt lên mu bàn tay của Trịnh Uyển, cười híp mắt: “Trịnh Uyển, tôi thấy chị tối nay chưa ăn gì, có muốn ăn một bát bún chua cay không?”
Trịnh Uyển: “Tôi… tôi không đói…”
“Thật sự không đói sao?” Trình Nguyên Hoa cười: “Bún chua cay tôi làm ngon lắm đấy!”
“Vẫn là thôi… ọc ọc ọc” Trịnh Uyển nói một nửa câu thì xấu hổ ôm bụng.
Đồ ăn Trình Nguyên Hoa làm thực sự rất ngon, cô nhắc tới bún chua cay, Trịnh Uyển còn chưa cảm nhận được, bụng đã có phản ứng rồi.
“Đi thôi, ăn mì chua cay.” Trình Nguyên Hoa đứng dậy, dẫn Trịnh Uyển đi phòng bếp.
Trinh Uyển không biết nấu lẩu bằng bếp củi, nên Trình Nguyên Hoa đốt lửa, sau đó bảo Trịnh Uyển ngồi vào chỗ sau đó nhóm lửa.
Tháng 11, thời tiết đã lạnh dần, nhất là vào lúc nửa đêm.
Trịnh Uyển ngồi trong bếp không hề cảm thấy lạnh, khi còn trẻ, Trịnh Uyển không thích thức khuya vì thức khuya có hại cho sức khỏe.
Nhưng kể từ khi Bảo Nhi rời đi, bao nhiêu đêm đều tỉnh giấc vì gặp ác mộng và không tài nào chợp mắt được.
Đếm từng phút đợi bình minh, không biết đã bao nhiêu ngày.
Nhưng bây giờ, Trịnh Uyển đang ngồi ở đây, nghe Trình Nguyên Hoa lải nhải. Bận nghe cô nói, bỗng dưng quên suy nghĩ những việc khác.
“Rất nhiều người buổi tối đều không ăn quá nhiều cơm, bởi vì sợ sẽ có hại sức khỏe, thật ra ăn thứ gì tốt cho sức khỏe cũng không phải vấn đề lớn.” Trình Nguyên Hoa vừa nói vừa khéo léo lấy bột đậu khô ra.
“Món ăn của tiệm chúng ta đều tốt, ăn no rồi đi ngủ không phải sẽ thoải mái hơn sao?” Dưới ánh đèn, trong mắt Trình Nguyên Hoa chứa đầy sự nhẹ nhàng.
Trạng thái như vậy, Trịnh Uyển lại có thể nhìn thấy nó ở trên người của một cô gái mới chỉ hai mươi tuổi.
Bản thân bà ta đã ba mươi chín tuổi, và bà ta vẫn đang được an ủi bởi một cô gái tuổi đôi mươi…
Trịnh Uyển nhìn ngọn lửa nhảy múa trong bếp, có chút suy nghĩ.
Trình Nguyên Hoa vừa cho bột vào nồi với nguyên liệu thì Sư Huyền đã xông ra —
“Bà chủ Trình! Cô làm đồ ăn khuya mà không gọi tôi?!”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Tay cô lặng lẽ cho thêm nhiều thêm một phần cho một người.
Rồi sau đó Dương Lâm và Từ Tú Uyển cũng lần lượt đi ra.
Sư Huyền nói: “Tôi đi nói với nhóc béo và người hâm mộ của tôi một tiếng!”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Thế là, từ hai người lén lút ăn khuya đã trở thành bữa ăn khuya tập thể của cả Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Bởi vì là do ăn thêm cho nên đều ngồi ở phòng bếp bưng bát ăn, mười hai giờ khuya Trịnh Uyển xen lẫn trong đám đông ở phòng bếp nhào bột.
Đây là việc mà Trịnh Uyển mười mấy năm làm bà Vinh chưa từng làm qua.
Đừng nói là mười hai giờ khuya mà ngay cả bún chua cay cũng đã mười mấy năm rồi chưa ăn qua.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất