Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Với trình độ của Đỉnh Ngự, để bọn họ chiếm lĩnh thị trường, thật đáng tiếc!” Lưu Toàn Phúc cay đắng nói.
Trình Nguyệt Hoa gật đầu, nhưng không nói gì.
Nhưng mắt cô tối sầm lại, họ sẽ không bao giờ đồng ý chuyện như vậy!
Trình Nguyệt Hoa trước đây không muốn trở thành đầu bếp, nhưng bây giờ, sau khi tiếp quản Mỹ Thực Trình Ký lâu như vậy, cùng với hệ thống công thức nấu ăn, cô sẽ tóm gọn tất cả những điều mà ông nội Trình và Trình Trường Tây đã dạy cho cô trong quá khứ và học lại thêm một lần nữa.
Ngoài ra còn có những ghi chú của Lưu Cẩm Vinh.
Khi Trình nguyên Hoa học nấu ăn, cô ngày càng yêu thích công việc này.
Là một đầu bếp, cô muốn giữ gìn nghề nghiệp này.
“Sư phụ, hiện tại chị có kế hoạch gì không? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lưu Toàn Phúc nhịn không được mà hỏi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Trình Nguyên Hoa đặt Hoàng Thượng đang tròn xoe mắt để lấy lòng cô xuống và đứng dậy: “Bước đầu tiên là kiện họ.”
Đôi mắt cô sáng ngời.
12 giờ tối nay.
Mỹ Thực Trình Ký đã bắt đầu nhận đặt chỗ cho tuần tới và thời gian vừa được điều chỉnh cách đây không lâu.
Bởi vì phát vé lúc 0 giờ, rất nhiều người đã đi ngủ, ngoại trừ những người đặc biệt kiên nhẫn, đa số mọi người không chờ đêm nay.
Cũng bởi vậy, những người chờ đợi để bốc thăm đều là những khách hàng thật sự rất muốn đến.
11 giờ 50, vô số người đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Mạng có vấn đề gì không?”
“Chưa có vấn đề gì!”
“Tải lại trang web đi, tải lại liên tục vào, tý nữa để tôi đến ngược từng giây cho cậu!”
“Tốt! Nhất định phải đọc chuẩn đấy, lần này nhất định phải lấy được vé!”
Ở một homestay ở thôn Thang Hòe.
“Mạng thế nào?” Vương Ký hỏi.
Trợ lý gật đầu: “Rất tốt, tốc độ mạng rất nhanh.”
Trong homestay này, hầu như tất cả mọi người đều đang sáng đèn để đợi chờ bốc phiếu.
Nhìn khí thế của họ, Vương Ký cùng trợ lý nhịn không được mà bị cuốn hút theo, cũng liều mạng giành vé.
“Thật ra tôi cảm thấy cũng không bắt buộc phải đi…” Trợ lý ngáp một cái: “Không phải chỉ là bữa cơm thôi sao? Thế nào mà tại sao mọi người ai cũng điên cuồng như vậy?”
Vương Ký vỗ cậu ta, thúc giục: “Load lại trang web đi, chuẩn bị giành vé.”
Trợ lý nghe lời load lại trang web, sau đó chờ đợi phút cuối cùng.
“Mười, chín, tám,… năm, bốn, ba, hai, một.” Thời gian vừa tới, mọi người lật tức đồng loạt đứng lên.
Sau đó…
Trợ lý vẻ mặt mờ mịt: “Vương Ký, không được…”
Vương Ký: “?”
Không được? Mẹ nó, có bao nhiêu người đang giành vé vậy?
Ai nói là Mỹ Thực Trình Ký thổi phồng danh tiếng?
Mẹ nó cái trình độ này còn cần thổi phồng sao?
Trình Nguyên Hoa cũng không ngủ, cô phải nói chuyện cho một vài người, cho nên vẫn còn thức khá muộn.
Trước đó đã bàn bạc với Diệp Dư Chiêu, sau đó nói chuyện với Lưu Cẩm Vinh một lúc, nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ tối.
Trình Nguyên Hoa đi ra uống một cốc nước.
Bước chân của cô dừng lại ở cửa, Trịnh Uyển đang thất thần ngồi ở hành lang cách đó không xa.
Trình Nguyên Hoa vô thức thở dài.
Vì những chuyện xảy ra trên weibo nên cô đã không thể quan tâm Trịnh Uyển, dù sao thì nơi này đối với Trịnh Uyển vẫn còn hơi xa lạ, và… hình như có tâm sự gì đấy trong lòng.
“Còn chưa ngủ sao?” Trình Nguyên Hoa nhẹ giọng nói, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trịnh Uyển.
Trịnh Uyển sửng sốt một chút, không nghĩ tới Trình Nguyên Hoa cũng chưa ngủ.
Bà ta quay đầu nhìn sang, gương mặt đẫm nước mắt được ánh đèn trong sân chiếu rọi.
Trình Nguyên Hoa lại bất ngờ.
Trịnh Uyển… khóc?
Lúc này, Hoàng Thượng đang ngủ trong chuồng, nghe thấy tiếng động lao ra khỏi chuồng, nhỏ giọng kêu, muốn nhảy lên đùi Trình Nguyên Hoa, nhưng sức không đủ nên Trình Nguyên Hoa đành phải ôm nó lên.
Lúc trước khi nhặt được Hoàng Thượng, nó nhìn như là da bọc xương, hấp hối, giống như sẽ không thể sống lâu nữa.
Mà chôn ở sân sau là mẹ nó, lúc gần qua đời miệng vẫn ngậm miếng xương hướng về phía con của nó.
Tình mẫu tử là một tình cảm thiêng liêng, là điểm chung của nhiều loài.

Ads
';
Advertisement