Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Bà ta thực sự không biết chửi thề, chỉ có thể chửi một cách nhẹ nhàng.
Cô ta cầm lấy máy tính bảng, xua tay: “Không sao, không có gì! Tôi vẫn còn mấy tài khoản nữa, có thể lấy tùy ý viết.”
Lưu Toàn Phúc thắc mắc hỏi: “Sao em có nhiều tài khoản như vậy?”
Sư Huyền cũng nhìn cô ta, trong lòng đã có đáp án.
Gương mặt Lưu Toàn Bội hơi ửng hồng, lúc này mới nhận ra mình vừa để lộ điều gì đó trước mặt thần tượng.
Cô ta cười nhưng nụ cười hơi cứng ngắc lại còn xấu hổ: “Chuyện là.. . Thì là Huyền Tử trước kia có rất nhiều antifan, em… à không phải, là bọn em mới đúng, bọn em có phe chống antifan, đều là người có kinh nghiệm!”
Lưu Toàn Bội nói hơi vội vàng: “Thực ra bình thường em không như vậy! Em thực sự rất dịu dàng!”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Cậu từ từ giơ ngón cái lên.
Ánh mắt Sư Huyền hơi đờ đẫn, không nói gì.
Vinh quang trong quá khứ của anh ta dựa vào những người hâm mộ. Đằng sau sự thành công và hào nhoáng của anh ta còn có họ, thức trắng đêm, đổi số để lập bảng xếp hạng cho mình, bình chọn, chống anti.
Khi đó anh ta bị cả thế giới phản bội, không chịu nổi sự đau xót mà anh ta lặng lẽ biến mất.
Mà những người nhớ anh ta vẫn kiên trì tìm kiếm.
Anh ta bị người cha, quản lý, công ty – là những người anh ta tin tưởng nhất phản bội, nhưng anh ta cũng phản bội lại người hâm mộ của mình.
Ban đầu, Sư Huyền chưa bao giờ nghĩ đến việc những người hâm mộ đau đớn như nào khi anh ta biến mất.
Lưu Toàn Bội chỉ là một trong số đó, và còn vô số người hâm mộ khác.
Thậm chí đến bây giờ…Họ vẫn chưa biết gì về anh ta.
Sư Huyền mím môi, rồi nói với Lưu Toàn Bội: “Cho tôi mượn máy tính bảng của cô.”
“Á…” Lưu Toàn Bội sững sờ rồi đưa cho anh ta.
Kể từ khi rời đi Sư Huyền đã không chạm vào thiết bị thông minh, có lẽ trong tiềm thức anh ta vẫn tự trách nên không dám đối mặt với người hâm mộ mà trốn tránh như một kẻ hèn nhát.
Anh ta cảm thấy có lỗi với những người hâm mộ bỏ thời gian, sức khỏe, tiền bạc vì anh ta.
Sư Huyền đăng nhập tài khoản của minh, viết xuống chủ đề về Tiệm Mỹ Thực Trình Ký:
“So với tưởng tượng của tôi thì Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ngon hơn rất nhiều, ở đây tôi có một cuộc sống mới và tôi có thể đảm bảo với mọi người đồ ăn ở đây rất đáng đồng tiền bát gạo. Nếu ai đã từng nếm thứ, nhất định sẽ thích đồ ăn ở đây, trước khi đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ăn tôi đã bị trầm cảm nặng, tôi cảm thấy cuộc không không có ý nghĩa và đã muốn từ bỏ từ lâu, nếu tôi không nhớ nhung tiệm thì có lẽ tôi đã rời bỏ thế gian này.”
Sư Huyền nhấn đăng, có lẽ anh ta nên mua một chiếc điện thoại di động.
Khi ngẩng đầu lên, Lưu Toàn Bội đã đứng bên cạnh, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta: “Cục cưng! Mẹ suýt mất con!”
Lưu Toàn Bội hét lên mặt Sư Huyền, nhưng cô ta không chú ý tới sắc mặt Trịnh Uyển đột nhiên thay đổi.
Sư Huyền: “…” Con vẫn sống khỏe mạnh.
Sau khi Sư Huyền đăng weibo, mọi người bắt đầu cười nhạo anh ta.
“Ha ha, tài khoản tiếp thị sẽ đăng mọi thứ để kiếm tiền!”
“Hahahaha! Mọi người đến xem, anh ấy nói bệnh trầm cảm của anh ấy đã được chữa khỏi ở Mỹ Thực Điếm? Hahaha!”
“Hahaha, ngu à, chúng ta nên thôi bịa những điều vô nghĩa và nói điều gì đó đáng tin cậy, tại sao bạn không nói rằng bạn đã ăn và chết tại chỗ?”
“Đừng tẩy trắng nữa, càng nói về nó, tôi càng cảm thấy rằng nhà hàng này đang cố gắng trở thành một cửa hàng trực tuyến. Quảng cáo tiếp thị quá lố!”
“Nhìn vào tuyên bố này, blogger đến từ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký? Chắc chắn đó là tài khoản của ông chủ hoặc nhân viên nào đó!”
“Tôi thậm chí không biết blogger này hahaha!”

Những người này lại cười nhạo.
“Sư phụ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lưu Toàn Phúc rất lo lắng.

Ads
';
Advertisement