Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Nhưng Trình Nguyên Hoa cười thầm: “Tôi sẽ bỏ ra một số tiền, nhưng tôi sẽ không sử dụng nó để tránh tai họa. Số tiền này tôi có mục đích sử dụng khác, nếu Đỉnh Ngự đã dám làm chuyện như vậy thì tự nhiên tôi sẽ không bỏ qua.”
Chú Nam có chút tò mò nhưng Trình Nguyên Hoa không nói nửa lời.
Cùng lúc đó, một phóng viên cùng trợ lý của anh ta đang lên máy bay, không màng địa lý tới tận đây.
“Vương Ký, tại sao chúng ta lại đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký?”
“Không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tuy rằng trên mạng đều bôi đen bọn họ cùng tạo giả, nhưng nếu không tự mình đi xem, làm sao có được tin tức chính xác?”
“Ồ…”
“Cậu Đông, để tôi nói cho cậu biết, phóng viên chúng ta có quyền phát biểu, nhưng chính vì có quá nhiều sâu mọt mới khiến ngành công nghiệp này luôn bị đảo loạn. Tôi, Vương Ký, đứng vững trong giới truyền thông bằng cách nói sự thật, và tôi tin rằng nếu không điều tra thì không có quyền lên tiếng!”
“Vương Ký! Anh thật tuyệt vời!”
“Chuyện này bình thường…”

“Bọn anh hùng bàn phím này dữ lắm, bây giờ xem tôi chửi chết chúng nó như thế nào!” Lưu Toàn Bội, người đã trải qua nhiều trận chiến, tức giận nhìn chằm chằm vào những lời chế nhạo.
Sau đó, cô ta lấy máy tính bảng và điện thoại di động ra, liên tục chuyển số ở hai đầu, năm sáu chiếc kèn đồng thời vang lên, đánh nhau loạn xạ với đám thủy quân hám tiền.
Đám thủy quân và những người hâm mộ não tàn đều là những người có kinh nghiệm, khi đánh nhau, bọn họ như sấm sét và lửa.
Sư Huyền ngồi bên cạnh, cùng với Lưu Toàn Phúc, nhìn Lưu Toàn Bội với vẻ sùng bái.
Trịnh Uyển nhìn với vẻ mặt vô hồn.
Kể từ khi bà ta đến Mỹ Thực Điếm, mỗi ngày bà ta đều vô cùng bận rộn, mặc dù thỉnh thoảng có điều chỉnh lại công việc nhưng cũng không làm khó được bà hóng hớt xem mấy chuyện náo nhiệt.
Tất nhiên, mặc dù bây giờ bà ta vẫn shock như ban đầu
“Chết tiệt! Cái ông chú này thật tàn nhẫn!” Lưu Toàn Bội hét lên, sau đó ném chiếc máy tính bảng cho Trịnh Uyển: “Chị Trịnh, giúp tôi một lúc tôi phải tập trung tranh luận với cái máy đánh chữ này, nó gõ nhanh quá! Chị giúp tôi cãi nhau với những người này với!”
Trịnh Uyển: “…”
Bà ta ngập ngừng hỏi: “Tôi…Phải làm gì?”
Lưu Toàn Bội điên cuồng gõ, trong miệng nói: “Cứ chửi thằng ngu đó là dốt nát là được rồi!”
Trịnh Uyển: “…”
Bà ta nào biết chửi người khác? Trong những năm làm Vinh phu nhân, bởi vì không có lai lịch cũng không xuất thân trâm anh thế phiệt, nên bà ta đặc biệt chú ý thân phận của mình, ngoại trừ… Ngoại trừ đơn phương tranh cãi với ông Vinh, bà ta chưa từng cãi nhau với ai.
Người khác cũng sẽ không cãi nhau với bà ta.
Trịnh Uyển thực sự không biết chửi thề, nhưng nghĩ rằng đây là việc mà Lưu Toàn Bội nhờ, bà ta chậm rãi gõ ra một hàng chữ…
[Tong Kinh thư viết: “Quyển sách có bìa mà người đọc còn không hiểu”.]
Cầm điện thoại di động, thủy quân vừa gõ một loạt lời hỏi thăm đến tổ tiên đời thứ 18 của Lưu Toàn Bội, sửng sốt một lúc khi thấy phản hồi trả lời, lập tức trong đầu chậm rãi gõ một dấu “?”.
Thủy quân: “?” Dám nói tôi chưa tốt nghiệp tiểu học sao!
CMN!
Tức ch*t mẹ tôi rồi!
Lưu Toàn Bội đang nghiêm túc mắng thì bên cạnh, Trịnh Uyển đưa máy tính bảng ra: “ Đây là… có chuyện gì vậy?”
Lưu Toàn Bội: “…Không sao, đổi sang tài khoản mới đi!”
Trịnh Uyển bối rối gật đầu, sau đó dùng tài khoản mới để trả lời một thủy quân khác.
[“Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần – “Vô tri không hiểu chuyện, như kẻ bướng bỉnh sợ học văn.”]
Một thủy quân khác chậm rãi gõ ra: “?”
Lưu Toàn Bội cuối cùng cũng thắng, cô ta cất điện thoại, mỉm cười: “Chết tiệt, giỏi thì đấu với bà đây đi, cái lúc tao vì Huyền Tử đấu với antifan ba ngày ba đêm, mày còn đang thất nghiệp đấy.”
Sư Huyền nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn cô gái dễ thương với đôi mắt to tròn, thật khó tưởng tượng rằng từ “bà đây” lại thoát ra khỏi miệng cô gái này.
“Lại như vậy nữa rồi…” Trịnh Uyển xấu hổ chìa máy tính bảng ra trước mặt Lưu Toàn Bội,.

Ads
';
Advertisement