Nó không thể tin nhìn về phía mọi người, giống như bị phản bội, sau đó cúi đầu, buồn bực đi về hướng hậu viện, đi vào ổ của mình, ôm đầu buồn bực, không muốn đi ra gặp người khác.
Đau lòng rồi.
Mọi người: “…”
“Con chó này…Thành tinh rồi sao?” Vẻ mặt Lưu Toàn Phúc ngây ngốc.
“Nó rất thông minh.” Trình Nguyên Hoa thở dài, nhanh chóng ăn xong phần Bún chua cay: “Mọi người rửa chén đi, tôi đi xem nó.”
“A…”
Đợi đến khi mấy người Sư Huyền rửa chén xong, Trình Nguyên Hoa đang ôm Hoàng Thượng ngồi trên hành lang ở hậu viện.
Đầu của Hoàng Thượng còn chôn chặt trong móng vuốt, không ngẩng lên, hiển nhiên là còn đang đau lòng.
Cô vừa gỡ móng vuốt của Hoàng Thượng, vừa thấp giọng nói: “Mày là một con chó nhỏ như vậy, mà còn biết tức giận, tao cũng vì muốn tốt cho mày, mày nhỏ như vậy sao có thể ăn Bún chua cay? Nếu mày ăn vào sẽ bị bệnh và rất khó chịu, mà tao nhìn thấy mày bị bệnh cũng sẽ đau lòng. Đợi mày lớn một chút, nếu còn muốn ăn, tao sẽ làm cho mày, nhưng không phải là bây giờ, biết không?”
Giọng điệu Sư Huyền cũng mang theo ý cười: “Bà chủ Trình, sao cô còn giảng đạo lý cùng một con chó?”
Trình Nguyên Hoa cũng không ngẩng đầu lên: “Chó cũng giống như đứa bé, nói nhiều với nó một câu, cho dù nó nghe không hiểu cũng có thể cảm nhận được, lại nói, Hoàng Thượng luôn rất thông minh.”
“Cho dù thông mình cũng nghe không…”
Hoàng Thượng ngẩng đầu, nhìn Sư Huyền: “Ẳng ẳng ẳng!”
Còn mài răng sữa, vô cùng hung dữ.
Mà sau đó lại liếm tay Trình Nguyên Hoa “Ử ử” một tiếng, coi như là giải thích.
Khóe môi Trình Nguyên Hoa nở nụ cười, tiếp tục sờ nó.
Sư Huyền: “?”
Anh ta nuốt nước bọt: “Má ơi nó thật sự thành tinh rồi!”
Đã nói là sau khi dựng nước thì không thể thành tinh mà?
Bà Vinh đã uống canh Dưỡng sinh bảy ngày, tối hôm đó, khó có được khi mà đổi một bộ quần áo đẹp, sau đó chờ ông Vinh trở về.
Sau khi ông Vinh mở cửa, đã ngây người.
Thấy bản thân bà ta ít khi trang điểm, khóe môi ông Vinh cũng cong lên, nở nụ cười: “Hôm nay bà thật đẹp.”
Bà Vinh cũng cười, bà ta vươn tay ra, nhận lấy quần áo của ông ta.
Sau đó cười nói: “Nhanh đi tắm đi, tôi ở trên giường đợi ông.”
Ông Vinh hơi ngừng một chút, nhìn về phía bà ta.
Vợ của ông ta… Trang điểm như vậy, giống như không phải là vì ông ta, mà là vì… đứa bé.
Giọng điệu của bà ta có chút kích động: “Tôi cảm giác cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều, canh Dưỡng sinh thật sự rất có tác dụng! Chồng à, ông cũng tốt hơn chưa? Hẳn là hôm nay Bảo Nhi của chúng ta có thể trở về rồi!”
Bà Vinh nói, vươn tay ra, nhẹ nhàng cởi nút áo cho ông Vinh.
Khó có được bà ta dịu dàng như vậy, nhưng ông Vinh không hề vui mừng một chút hứng thú cũng không có.
Ông ta nắm lấy tay vợ, giọng điệu hơi run rẩy, nhưng rất kiên định: “Tôi còn chưa khỏe…”
Sắc mặt bà Vinh thay đổi: “Không có khả năng! Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy Bảo Nhi, nó muốn trở về rồi!”
“Đó là do bà ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy như vậy.” Ông Vinh tàn nhẫn nói, ông ta không muốn vợ tiếp tục ôm lấy chấp niệm nữa.
“Không, không có khả năng!” Vành mắt bà Vinh đỏ lên, ánh mắt nhìn ông Vinh không còn sự dịu dàng nữa, chỉ có hận ý: “Ông lừa tôi! Bảo Nhi của tôi muốn trở về rồi, có phải ông không muốn nói trở về phải không? Ông sợ khi Bảo Nhi trở về sẽ nhắc nhở tội nghiệt của ông?”
Đột nhiên ông Vinh đưa tay ra ôm chặt bà ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng bà ta.
“Uyển Uyển, bà nhìn tôi, cả đời sau này của tôi, tôi đều sẽ bên cạnh bà, không cần nhớ đến Bảo Nhi nữa được không?” Ông Vinh dịu dàng trấn an bà ta.
Trong lòng ông ta không đau sao?
Không, ông cũng đau đớn như vậy.
Lúc đầu là sai lầm của ông ta, mấy năm nay cũng đau đớn như vậy, như đang giày vò trái tim ông ta.
Nhưng ông ta biết, người yêu của ông ta đã sắp không chống đỡ nổi nữa, mà ông ta, buộc phải tiếp tục chống đỡ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất