“Không phải chứ, tôi còn chưa từng thấy chó thích ăn bún chua cay, tôi có một người bạn nhà cậu ta có nuôi chó nhưng chó chỉ ăn thức ăn dành cho chó, không thể ăn đồ lung tung.” Lưu Toàn Bội nói.
Sư Huyền cảm thán: “Vẫn là chó vườn của Trung Hoa tốt, thô thì có thô một chút, nhưng dễ nuôi, dạ dày cũng khỏe, cái gì cũng có thể ăn.”
Dương Lâm gật đầu, nhịn không được nói: “Chính là môi trường xã hội bây giờ, khi chúng ta còn nhỏ cả người còn ăn không đủ no, căn bản là không ai nuôi chó, cho dù có nuôi chó, cũng bữa đói bữa no. Gặm một chút xương, hoặc ăn một chút thức ăn của lợn cũng có thể sống được.”
“Xã hội mới rồi, trước kia người muốn ăn no còn khó, bây giờ chó cũng có thể ăn no, thật tốt.”
Người già luôn tràn đầy sự biết ơn với xã hội, bọn họ đã trải qua những ngày cực khổ, mới thấy cuộc sống hiện tại có thể so với cuộc sống của thần tiên.
Mà có một số người trẻ tuổi cực đoan, đầy sự thù hận, oán trời trách người.
Khi ăn không đủ no, việc đầu tiên con người nghĩ đến là làm thế nào để lấp đầy bụng, tiếp tục sống sót.
Đề tài này có chút trầm trọng, mấy người họ đều có chút trầm mặc.
Hoàng Thượng đã thay đổi từ vẻ nghiêm túc thành bộ dạng chó vẫy đuôi, vẻ mặt tha thiết nhìn Trình Nguyên Hoa, một bên chảy nước bọt, một bên kêu ẳng ẳng.
Giọng điệu nhỏ bé đã quét sạch bầu không khí nặng nề lúc nảy, biết thành tiếng cười…
“Nhất định là nó muốn ăn!”
“Ha ha ha, chó con này càng lúc càng có sức sống!”
“Nói thật, trước đây tôi còn cho rằng Hoàng Thượng không uống sữa có thể phát triển tốt chứ, không ngờ nó còn phát triển tốt hơn những con chó khác!”
“Bên cạnh đó chứng minh canh Dưỡng sinh của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký chúng ta thật sự đáng tin cậy!”
“Hoàng Thượng, mày chảy nước bọt rồi, mau lau đi!”
“Ha ha ha!”
Trình Nguyên Hoa mỉm cười yếu ớt, gắp bún chua cay ra từng chén, mỗi người một phần bưng đến phòng ăn.
Hoàng Thượng đuổi theo.
Hộp đựng cơm của nó ở dưới đất, bên trong là canh Dưỡng sinh, một chút thịt cá vụn và gà xé, rất ít cũng rất nhỏ, là loại mà nó có thể trực tiếp nuốt xuống.
Hoàng Thượng cúi đầu ăn mấy ngụm, sau đó ngẩng đầu lên, chạy đến dưới chân Trình Nguyên Hoa.
“Ẳng ẳng…” Nó kêu với Trình Nguyên Hoa, đầy ý cầu xin.
“Không ngờ chó con này muốn ăn bún chua cay mà không cần canh Dưỡng sinh?” Sư Huyền trừng to mắt.
Trình Nguyên Hoa cũng kinh ngạc cúi đầu: “Thật sự là muốn ăn bún chua cay?”
Cô nói với chó con: “Mày không thể ăn, ngoan một chút.”
Hoàng Thượng không thuận theo, ngồi một bên dùng giọng điệu nhỏ bé làm nũng kêu “Gâu” một bên thì chảy nước bọt.
Từ Tú Uyển cắn một miếng bún, đặt vào lòng bàn tay, vươn tay.
Hoàng Thượng đã một ngụm ăn hết, cái đuôi điên cuồng vẫy, hiển nhiên là vô cùng hưng phấn, phản ứng này so với lần đầu uống canh Dưỡng sinh còn muốn sôi nổi hơn.
Những người khác choáng váng.
Thật sự thích ăn như vậy?
Bún chua cay rốt cuộc là cay, chó con còn chưa từng ăn cay, lần đầu tiên ăn cay, ăn một miếng bún đã rơi nước mắt, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt háo hức nhìn mọi người.
“Ẳng.”
“Ử ử…”
“Ẳng ẳng!”
Ánh mắt đã viết… Cho thêm một chút!
Từ Tú Uyển không nhịn được nhìn về hướng Trình Nguyên Hoa: “Đây…”
Bộ dạng hiện tại của bà cụ giống như một người bà yêu thương cháu trai cháu gái, tuy biết là không đúng, nhưng cháu trai cháu gái luôn cầu xin, lập tức giương cờ trắng đầu hàng.
Trình Nguyên Hoa lại lắc đầu, nói: “Nó quá nhỏ, không cần cho nó ăn, thậm chí cũng phải đợi đến khi nó trưởng thành thì nói sau.”
“À…” Từ Tú Uyển dứt khoát quay đầu ăn phần ăn của mình, không nhìn nó.
Đại khái Hoàng Thượng cũng biết là do Trình Nguyên Hoa “Ngăn cản” nó ăn Bún chua cay, bắt đầu kêu Trình Nguyên Hoa, thấy Trình Nguyên Hoa từ đầu đến cuối không cho nó, lại kêu ở dưới chân những người khác.
Có lời của Trình Nguyên Hoa, những người khác đều không cho nó nữa.
Từ lúc đi vào Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, Hoàng Thượng luôn muốn gió được gió, bị kinh hãi rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất