Lưu Toàn Phúc đứng bên cạnh, vẻ mặt vui mừng nhìn “Nhóc con”, anh ta ăn từng miếng, nụ cười trên khóe môi cô ta tăng thêm một chút, biểu tình trên gương mặt không thích hợp với tuổi tác… Từ ái.
“Đúng rồi… Em là nhóm hâm mộ gì của Sư Huyền?” Lưu Toàn Phúc đột nhiên hỏi, những người khác cũng hiếu kỳ nhìn qua.
Lưu Toàn Bội: “Fan mama!”
Trình Nguyên Hoa: “?”
Cô cảm thấy thật sự mình đã già rồi, một cô gái mười tám tuổi, lại nói mình là fan mama của ảnh đế ba mươi tuổi…
Chuyện đặc biệt thế này cũng có thể sao!
Cô già rồi, đã sắp không theo kịp suy nghĩ của những người sau năm 00.
Nhưng Sư Huyền lại bình tĩnh, anh ta đã quen với người hâm mộ ở mọi lứa tuổi, nhóm fan mama cũng có người mười mấy tuổi, nhóm fan bạn gái cũng có người bốn mươi tuổi, đã quen rồi.
Sau khi Lưu Toàn Bội trả lời, vẻ mặt hưởng thụ nhìn Sư Huyền.
Giống như thấy anh ta ăn vui vẻ như vậy, thì cô ta cũng vui vẻ.
Đương nhiên…
Trong lòng cô ta cũng hiếu kỳ… Bánh ngọt của bà chủ Trình ngon như thế sao?
Vì sao mà mọi người, đều ăn một cách hưởng thụ như vậy?
Cô ta nhớ rõ, ít nhất thì người anh họ này của cô ta, cũng không thích ăn đồ ngọt.
Khi cô ta đang tò mò, thì Trình Nguyên Hoa dùng muỗng của mình lấy cho cô ta một phần, đút cho cô ta một muỗng, sau đó mỉm cười đút vào miệng của cô ta.
Lưu Toàn Bội trừng mắt.
Cô ta mở to mắt, hốc mắt từ từ đỏ lên, vẻ mặt cảm động nhìn Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Ánh mắt của cô ta như vậy là sao?
Vừa rồi mình cũng chỉ muốn xem kịch hay, để con nhóc này biết.. Rốt cuộc vừa rồi cô ta đã nhường loại mỹ vị gì.
Mà thần tượng của cô ta, lại hố cô ta vì đồ ăn ngon.
Sao cô ta lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Lẽ nào đã phát hiện ra động cơ của mình?
Lưu Toàn Bội cảm động đến muốn khóc, cả anh họ cũng không cho cô ta một miếng, ngược lại là sư phụ Nguyên Hoa mà cô ta không cẩn thận mắng lại đưa đến miệng cô ta…
Hu hu hu, về sau cô ta sẽ không bao giờ nói xấu sư phụ Nguyên Hoa nữa!
Nếu ai muốn ức hiếp Trình Nguyên Hoa, cô ta tuyệt đối sẽ không tha!
Lưu Toàn Bội cảm động mở miệng, ăn một miếng bánh ngọt.
Sau đó…
Ánh trừng lên trong nháy mắt, ngậm miệng lại, vẻ mặt hưởng thụ.
Má ơi!
Quá ngon!
Trước kia cô ta ăn không ít đồ ngọt, bánh Tiramisu và bánh Black Forest đều thường thấy, dù là chuyên gia làm, thì cô ta đều đã ăn qua.
Nhưng chưa từng ăn qua một món ngon như vậy!
Trách không được Huyền Tử hỏi cô ta muốn miếng bánh đó, trách không được vừa rồi bọn họ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình…
Hu hu hu, đồ ăn ngon như vậy, cô ta lại đem phần của mình tặng cho Huyền Tử!
Cô ta cũng rất muốn ăn một miếng nữa.
Bên cạnh, Sư Huyền đã ăn xong một phần, phần thứ hai cũng ăn sắp xong, vẻ mặt đầy hưởng thụ và thỏa mãn.
Lưu Toàn Bội: “…” Có thể quay lại không?
A a a không được rồi!
Nhóc con muốn thứ gì, dù mẹ có thích, dù không nỡ, cũng sẽ cho nhóc con!
Lưu Toàn Bội liếm khóe miệng.
Đây là lần đầu tiên trong lòng cô ta cảm thấy… Tính cách của nhóc con nhà cô ta không giống như trong tưởng tượng của cô ta.
Ánh mắt chăm chú nhìn phần bánh ngọt trên tay Sư Huyền, thậm chí còn có một chút khát vọng, mà Sư Huyền… Bình tĩnh tiếp tục ăn nữa, một chút áy náy và ngại ngùng cũng không có.
Trình Nguyên Hoa nhìn biểu cảm của Lưu Toàn Bội, không đem phần trên tay mình cho cô ta.
Thích mới có hy vọng, vì có hy vọng cô ta mới nỗ lực làm việc.
Làm một bà chủ, cô bước lên vỗ vai Lưu Toàn Bội: “Bội Bội, chăm chỉ làm việc, nếu cô làm tốt, qua một thời gian nữa tôi sẽ làm cho cô ăn.”
Đợi đến khi nào Trình Nguyên Hoa muốn ăn, thì cũng phải mất một đoạn thời gian.
Cho nên những lời này đối với những người hiểu cô, thì nhất sẽ không cảm động.
Nhưng Lưu Toàn Bội không biết suy nghĩ trong lòng Trình Nguyên Hoa, vẻ mặt cô ta cảm động nhìn bà chủ Trình, giọng điệu càng lúc càng thấy hổ thẹn: “Sư phụ Nguyên Hoa.. . Cô đối với tôi thật tốt.. .”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất