Trình Nguyên Hoa thản nhiên đáp: “Mấy năm trước, cơ sở đầu tiên của Đỉnh Ngự được đặt ở thủ đô Bắc Kinh, ở đó chủ yếu phục vụ các món Sơn Đông nên lôi kéo các đầu bếp Sơn Đông đến. Thành phố Bạch Dương và thành phố Bắc Kinh gần nhau như vậy, bếp trưởng của cơ sở Đỉnh Ngự ở Bắc Kinh là học trò Cả của ông nội tôi.”
Trình Nguyên Hoa nhìn miếng thịt, thấy được rồi bèn vớt ra, bắt đầu thái nó thành những miếng có kích thước bằng nhau.
Trình Nguyên Hoa vẫn nhớ rõ mồn một chuyện trước kia. Bởi vì vị học trò Cả mà mình yêu thương phản bội, ông nội cô tức giận đến mức đổ bệnh.
Cũng vì lần ngã bệnh đó nên khi Trình Trường Tây qua đời, sức khỏe ông không trụ được nữa, chẳng bao lâu sau đã qua đời.
Nếu ngay từ đầu chú Nam thông báo Đỉnh Ngự muốn cho mượn địa điểm tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, chắc chắn cô quả quyết đồng ý.
Mấy người trong phòng bếp lại ngẩn người, có điều lần này không một ai lên tiếng nữa.
Rõ ràng chuyện đó là vết thương lòng, tốt nhất không nên xát muối vào nó vẫn hơn.
Chú Nam nói lảng sang chuyện khác: “Mấy hôm nữa tôi sẽ quay về sắp xếp chuyện này cho ổn thỏa, sau đó sẽ qua đây giúp bà chủ Trình tổ chức!”
Giọng điệu ông ấy kích động, chuyện mà mình rối rắm, chưa biết xử lý ra sao nay đã được giải quyết một cách thuận lợi.
Đúng là một tin vui bất ngờ!
Khác so với chú Nam đang kích động, những người khác không có phản ứng gì.
Bọn họ… càng chờ mong món ngon mới trong nồi của Trình Nguyên Hoa hơn.
Thịt kho tàu đó nha.
Tốt nhất là dùng thịt ba chỉ, thịt nạc thịt mỡ đan xen, hơn nữa còn có bí kíp chế biến của Trình Nguyên Hoa, hương vị sẽ…
Chỉ nghĩ thôi đã muốn chảy nước miếng rồi.
Cứ như thế mà chuyện đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực được quyết định. Nhưng ngoại trừ chú Nam kích động ra, Trình Nguyên Hoa vẫn đang để ý đến nồi thịt kho tàu, còn những người khác cũng quan tâm đến thịt kho tàu.
Đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực không gấp, bây giờ chưa cần vội vã chuẩn bị.
Trình Nguyên Hoa đặt thịt sang một bên, ướp bằng phương pháp riêng của mình, đổ dầu vào nồi. Kiến thức cơ bản của nhóc mập không tệ nên nhìn lướt qua đã biết bây giờ nên chỉnh lửa như nào.
Trình Nguyên Hoa làm nhanh thoăn thoắt, chỉ lo việc đảo đảo trong nồi, mùi hương của các loại gia vị lập tức lan ra khắp phòng, khơi dậy cảm giác thèm ăn của mọi người.
Sau đó lại bỏ thịt ba chỉ vào, đảo đến khi miếng thịt vàng đều, cho thêm đường phèn vào, tiếp tục đảo để thịt ba chỉ nhuộm đều màu.
Chờ đến khi hương thơm đậm đà thì thêm nước, vừa đun vừa hớt lớp bọt bên trên, thêm gia vị đã chuẩn bị sẵn, đậy nắp nồi, kho một lúc lâu với lửa nhỏ.
Sư Huyền nuốt nước miếng: “Bà chủ Trình, còn phải đợi bao lâu nữa?”
Hai mắt anh ta sáng bừng lên, ánh lên sự mong đợi.
Trình Nguyên Hoa: “Một giờ.”
Sư Huyền: “…” Tuyệt vọng quá!!!
Trong một giờ đó, ngoại trừ Trình Nguyên Hoa chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm tối thì tất cả mọi người đều trông chờ nhìn nồi thịt kho tàu, ai ai cũng chờ mong và thèm thuồng.
Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy một giờ lại lâu như vậy…
Thơm quá quá quá…
Hơn năm mươi phút sau, tụi Lưu Toàn Phúc bắt đầu kêu ầm ĩ, đòi Trình Nguyên Hoa mau mở vung.
Trình Nguyên Hoa chẳng hề sốt ruột, canh đúng một giờ mới mở vung, đun đến khi gần cạn nước rồi mới múc ra.
Phải nói món thịt kho tàu này có bề ngoài cực kỳ hấp dẫn. Miếng thịt trong, từng miếng thịt được nhuộm màu cực kỳ quyến rũ, hương thơm nức mũi.
Trình Nguyên Hoa chia nồi thịt kho tàu thành ba phần, trong đó có một phần được đặt ở bệ bếp, đưa mắt nhìn Diệp Dư Chiêu: “Anh Diệp, anh mau nếm thử món này xem thế nào?”
Diệp Dư Chiêu hơi khựng lại. Anh đã quen cách Trình Nguyên Hoa đối đãi với mình trước kia, bây giờ bỗng dưng cô đối xử tốt với mình như vậy khiến anh cực kỳ cực kỳ không quen…
Những người khác nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng chẳng mấy chốc tất cả đều đã bị món thịt kho tàu thu hút sự chú ý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất