Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Đúng vậy, đây là hội trưởng nổi tiếng của Hiệp hội Mỹ thực – Phùng Bình Nam!
Phùng Bình Nam ngước mắt nhìn Lưu Cẩm Vinh một cái, không có ý định phủ nhận thân phận của mình, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lùng: “Hửm.”
Một tiếng coi như là đáp ứng.
“Sao ông lại ở đây? Ông có phải là…”
Chú Nam ngắt lời: “Tránh ra! Ngang đường quá đấy! Đừng có làm phiền tôi lau bàn!”
Lưu Cẩm Vinh: “…” Nụ cười của ông ta trở nên cứng đờ.
Phùng Bình Nam cầm khăn lau đi, chỉ còn lại Lưu Cẩm Vinh đứng hoá đá tại chỗ. Giờ khắc này, trong lòng ông ta đã luống cuống vì gặp hai người kia thì bây giờ lại càng luống cuống hơn khi gặp hội trưởng Phùng.
Nhớ lại bản thân vừa rồi “nói ẩu nói tả”, đem Trình Nguyên Hoa cùng người trong tiệm oán hận đến không đáng một đồng, quay đầu liền phát hiện ra, trong tiệm có ba tòa núi lớn.
Diệp Dư Chiêu và ảnh đế Sư Huyền còn tốt, dù sao cũng không có quan hệ gì với ông ta. Nhưng Phùng Bình Nam không giống vậy, vị này cũng là một ngọn núi lớn, còn là loại đặt ở trên đầu mình. Bọn họ đối với mình đều vô cùng lãnh đạm, xem ra mình vừa mới nói những lời kia khẳng định đã đắc tội người……
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Cẩm Vinh hận không thể đập chết chính mình của quá khứ. Ông ta là bởi vì nhìn thấy con trai ở chỗ này làm nhân viên phục vụ có chút tức giận, lại nghe thấy thằng nhóc mới tý tuổi kia đã bái sư, liền càng thêm tức giận, cho nên mới có thể nói những lời châm chọc kia.
Những đầu bếp thế gia như bọn họ không giống với người bên ngoài, bái sư là một chuyện rất nghiêm túc, bái sư thì phải tôn sư trọng đạo, coi sư phụ mình là cha mẹ ruột mà hiếu thuận.
Rất nhiều yêu cầu của sư phụ cũng phải nghe, có một số người sau khi thu đồ đệ, liền không cho phép đồ đệ lại bái sư. Nếu đồ đệ dám can đảm vi phạm, về sau sẽ không ai dám thu bản thân nữa. Đây là nguyên nhân chính khiến ông ta vô cùng tức giận.
Đương nhiên, cũng có nguyên nhân khác, ông ta vừa rồi quả thật rất chướng mắt cái tiệm ăn hay tiệm mỹ thực gì gì đó này cùng tiểu đầu bếp nữ trẻ tuổi kia. Chỉ là Lưu Cẩm Vinh trăm triệu lần không nghĩ tới, một cửa hàng nhỏ như vậy, vậy mà ngọa hổ tàng long, có nhiều đại nhân vật như vậy!
Tại sao những người này lại ở đây?
Lưu Cẩm Vinh hiện tại hận không thể đập chết chính bản thân, cái người mà vừa mới nói những lời kia, trong lòng cũng đã yên lặng tặng mình mấy cái tát.
Cho ông ta nha, cái miệng thiếu nợ!
Lưu Cẩm Vinh thật sự bối rối, ông ta muốn xin lỗi, muốn đáp lời, nhưng Diệp Dư Chiêu đi phòng bếp, ảnh đế giết cá xong liền đi hậu viện, mà hội trưởng Phùng… Lau bàn xong cũng đi vào phòng bếp.
Ông ta nhấc nhấc bàn chân như bị đeo gông, vẻ mặt trở nên rối rắm, mình rốt cuộc có nên theo vào bây giờ không?
Nhưng đây là phòng bếp của tiệm người ta, ông ta là đầu bếp nên rất hiểu tâm lý bình thường là những đầu bếp đều rất không thích khi người khác vào phòng bếp của mình mà chưa có sự đồng ý…
Bây giờ mình đi vào có phải có vẻ rất không lễ phép hay không?
Có phải sẽ lại càng đổ thêm dầu vào lửa, chọc những người này tức giận hay không?
Nhưng nếu không đi vào, trong lòng lại càng thêm sợ hãi, một phút cũng không muốn trì hoãn.
Lưu Cẩm Vinh cứ nhấc chân rồi lại thu chân, nhấc chân, thu chân……
Ai, sầu nha!
Cách đó không xa, Từ Tú Uyển hạ giọng: “Ông già đó có phải có vấn đề gì không? Ông xem xem, ông ta đường có một thôi lại không đi, cứ nhấc chân lại thu chân như kiểu phải chọn đường ấy… Ài! Lưu Toàn Phúc là một đứa trẻ ngoan, sao lại có một người cha như vậy.”
Dương Lâm cũng hạ thấp thanh âm: “Thôi bà, đừng nói nữa, dù sao cũng là cha của người ta, cho dù đầu óc có chút vấn đề, cũng không nên nói thẳng ra như vậy, miễn cho Lưu Toàn Phúc đã xấu hổ lại càng cảm thấy xấu hổ thêm.”
“Ừm!” Từ Tú Uyển gật đầu thật mạnh.

Ads
';
Advertisement