Sau khi Sư Huyền khỏe lại, nhất thời còn chưa nghĩ ra bản thân nên làm gì để kiếm tiền nên liền quyết định ở trong tiệm bắt cá, giết cá trước. Ảnh đế hiện tại cùng ảnh đế trong “Tứ đại giai không” trước kia rất không giống nhau, ai mà ngờ được vị ảnh đế người gặp người mê bây giờ lại cùng Lưu Toàn Phúc tranh ăn, vì ăn mà tức giận đến mức có thể oánh nhau với Lưu Toàn Phúc.
Hôm nay, bánh ngọt là do Từ Tú Uyển chia, kỹ thuật dùng dao của bà cụ dĩ nhiên sẽ không thể bằng tay nghề của Trình Nguyên Hoa được, cho nên phân chia cái bánh có chút không đều, hai miếng còn lại dành cho hai người, sự khác biệt rất rõ rệt, và vấn đề bây giờ là người được sở hữu miếng bánh lớn hơn là người nào, vì thế mà Lưu Toàn Phúc cùng Sư Huyền lại lâm vào cuộc chiến cãi nhau không hồi kết.
Cuối cùng, Lưu Toàn Phúc vẫn không địch lại Sư Huyền, bị đối phương cướp được phần bánh lớn hơn. Lưu Toàn Phúc tức giận đến không chịu nổi, cậu nhóc cảm thấy miếng bánh kia lẽ ra phải là của cậu mới đúng: “Rốt cuộc khi nào thì anh mới rời đi thế? Lúc trước là do vấn đề thân thể của anh nên mới tạm thời cho anh ở lại đây, nhưng bây giờ anh xem anh làm việc đi, căn bản không đủ để trả tiền cơm nữa!”
Sư Huyền nhíu mày: “Sư phụ nhóc còn không đuổi anh đi, anh đương nhiên sẽ không đi.”
Lưu Toàn Phúc lập tức nhìn Trình Nguyên Hoa: “Chị Nguyên Hoa!”
Trình Nguyên Hoa ho khan một tiếng, dời tầm mắt. Ảnh đế cống hiến cho cô cách điều chế canh dưỡng sinh, tuy rằng người khác không biết, nhưng lương tâm Trình Nguyên Hoa quả thật không cho phép cô lừa dối bản thân, lý nào lại không biết xấu hổ mà đuổi Sư Huyền đi chứ. Còn chưa kể đến việc giá trị của canh dưỡng sinh kia còn lớn hơn nhiều so với những cái lợi mà Trình Nguyên Hoa nghĩ đến.
Nhưng mà có một vấn đề…
Nguyên liệu cần dùng cho cái loại canh kia thật sự quá nhiều, đã vậy còn khó tìm nữa chứ!!
Cô không có biện pháp tìm hết, chỉ có thể nhờ Diệp Dư Chiêu hỗ trợ tìm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, mà cô cũng vừa mới nói với Diệp Dư Chiêu.
Thấy Trình Nguyên Hoa không để ý tới mình, Lưu Toàn Phúc chỉ có thể tức giận hừ hừ ăn miếng bánh ngọt nhỏ hơn.
Diệp Dư Chiêu bàng quan một bên ăn phần của mình, một bên trả lời Trình Nguyên Hoa: “Được, cô cứ đưa danh sách cho tôi, nếu được thì tôi sẽ cho người tìm cho.”
“Ai nha! Thật sự rất cảm tạ anh Diệp đây, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng đang bối rối không biết cảm tạ anh như thế nào mới được!” Trình Nguyên Hoa nhất thời cười híp mắt, khách sáo nói.
Diệp Dư Chiêu: “Không cần quá cảm kích, đáp ứng tôi một điều kiện là được.”
Nụ cười của Trình Nguyên Hoa liền hơi cứng đờ, thanh âm mang theo sự thăm dò: “… Điều kiện gì?”
Diệp Dư Chiêu nở nụ cười: “Bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nhớ lại sẽ nhắc lại với cô.”
Thấy vẻ mặt cô lộ ra vẻ khó xử, anh lại bổ sung một câu: “Yên tâm đi, tuyệt đối không làm khó dễ cô đâu.”
Đối phương đã rào trước đón sau không một kẽ hở, Trình Nguyên Hoa khó xử đến mấy cũng đành phải cắn răng đồng ý, căn bản là cô cũng không tìm được lỗi trong lời của người kia: “Được! Không thành vấn đề!”
Lưu Toàn Phúc nhịn không được: “Sư phụ! Chị Hoa! Tôi cũng có thể giúp chị tìm! Chị chỉ cần làm đồ ăn ngon cho tôi…”
Trình Nguyên Hoa nhanh chóng ngắt lời cậu: “Cậu không đáng tin.”
Lưu Toàn Phúc trừng to mắt, Trình Nguyên Hoa thản nhiên nói: “Buổi tối làm món mới.”
Sự phẫn nộ trong mắt Lưu Toàn Phúc nhất thời biến thành cao hứng: “Món ăn mới ạ?”
“Món ăn Giang Tô, thịt cua viên hầm đầu sư tử.”
Món ăn Giang Tô, là món ăn gia truyền của Lưu Toàn Phúc, cũng là món ăn mà cậu đã ăn từ nhỏ đến lớn.
“Thật sao?!” Ánh mắt cậu nhất thời sáng lên.
Trình Nguyên Hoa gật gật đầu: “Cậu chờ ăn đi, tuyệt đối là món ăn Giang Tô mà cậu thích nhất, ăn một lần nhớ cả đời, sẽ mãi không quên được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất