Ông Lý vẫn rất nghi ngờ: “Vì sao cháu lại muốn dưỡng lão cho ông?”
Sư Huyền đứng dậy: “Có lẽ là vì ông đã vớt cháu ra khỏi hồ.”
Nếu như không có ông Lý vớt anh ta ra thì có lẽ anh ta sẽ vì muốn ăn món ăn mới của Trình Nguyên Hoa sẽ tự mình bò lên mất, cũng có thể… sẽ ở lại trong đó mãi mãi.
Sự việc này đã không thể tiếp diễn được nữa, cũng không có cơ hội lựa chọn cho bản thân mình nữa.
Anh ta đã có mục tiêu cho cuộc sống của mình, lựa chọn ở hồ cá kia dường như đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì…
Có người đã đưa ra lựa chọn cho anh ta rồi.
Ông Lý vẫn nheo mắt cười, mặc dù ông ấy không quá tin tưởng Sư Huyền nhưng là một người già khi nghe được những lời này thì vẫn rất vui vẻ.
Ông ấy cười ha hả: “Sau này không đùa nữa nhé, tuổi này của cháu cũng không còn nhỏ nữa, ở Trình Ký đừng quá lười biếng, Nguyên Hoa là người tốt, cháu chỉ cần chăm chỉ làm việc con bé chắc chắn sẽ trả tiền lương cho cháu. Tiết kiệm chút tiền, đợi đến khi cưới vợ sinh con, rồi sống một cuộc sống thật hạnh phúc.”
Ông Lý không hiểu chứng bệnh trầm cảm nguy hiểm như thế nào, ông ấy cũng không quan tâm đây có phải ảnh đế hay không.
Kể cả người trước mặt còn là một ảnh đế mà chỉ cần tùy tiện quay quảng cáo, nói mấy câu thôi cũng có thể kiếm được số tiền bằng mấy năm đi làm của người ta.
Trong mắt ông ấy, Sư Huyền là một đứa trẻ ngoan, nhưng lại bởi vì quá lười mà chuyện gì cũng không làm được thành hồn. Làm việc ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nổi nhất ở đây mà cái gì cũng không biết làm, hiện tại khá hơn một chút, cuối cùng cũng biết bắt cá cùng giết cá, nhưng ngoại trừ làm chút việc này cái gì khác cũng không thèm làm.
Trình Nguyên Hoa không trả tiền lương cũng là chuyện đương nhiên, ông ấy cảm thấy Sư Huyền hẳn là nên cần cù một chút, chạy nhiều làm nhiều, hỗ trợ tiếp đãi khách, Trình Nguyên Hoa nhất định sẽ trả lương cho anh ta.
“Một người trẻ tuổi, nào có chuyện không làm việc, không kiếm tiền chứ. Phải không?”
Sư Huyền: “…”
Thì ra anh ta thảm như vậy? Sao bản thân anh ta lại không biết thế?
Sư Huyền cũng không định giải thích cho ông ấy hiểu, anh ta ngược lại còn cười cười: “Tôi biết rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ông nên trở về ăn cơm sớm sớm một chút đi.”
“Cô chủ Trình để lại cho ông một chút đồ, ông muốn đi qua kia ngồi ăn hay là mang về đây?”
Vẻ mặt ông Lý hơi đỏ lên, bây giờ ông ấy cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: “Ai da, đồ ăn trong quán của Nguyên Hoa đắt như vậy, sao lúc nào cũng để lại cho tôi chứ…”
“Không có việc gì, ông dù sao cũng là nhân viên của Nguyên Hoa, cô ấy đối với nhân viên làm việc chăm chỉ lúc nào cũng hào phóng như vậy thôi.” Sư Huyền xoay người đi vào trong tiệm: “Lát nữa tôi đưa cho ông.”
Anh ta dĩ nhiên biết người đàn ông lớn tuổi này nhất định sẽ không muốn đến cửa hàng ăn.
Trình Nguyên Hoa đều cho mấy nhân viên ở đây có thêm một vài bữa ăn phúc lợi, đương nhiên, cũng là bởi vì nhân viên bọn họ khá ít, không nhiều lắm, chỉ có Châu Đại Phát cùng ông Lý, cùng với một ít người trong tiệm. Bình thường cho hai người này mỗi người một ít đồ ăn là đủ rồi, cũng không có gì phiền toái.
Chỉ là nếu như cơm nấu nhiều thì sẽ có đủ cơm cho tất cả, nhưng nếu cơm không đủ thì bọn họ phải ở nhà tự mình nấu thêm chút cơm, phối với đồ ăn Trình Nguyên Hoa làm cho, vậy mà mấy người bọn họ đều ăn đến căng bụng, lúc nào ăn cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc, làm việc cũng càng thêm nghiêm túc, thời điểm trong tiệm bận rộn quá, bọn họ đều sẽ đi giúp một tay chứ không có ý định làm biếng.
Ông Lý cảm thấy bất đắc dĩ, không thể nói gì thêm, chỉ đành tiếp tục công việc nhổ cỏ của mình, còn Sư Huyền thì ngậm cỏ lảo đảo trở về trong tiệm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất