Năm đó khi anh ta vẫn còn đang ở đỉnh cao đời người, các tiệm điện thoại di động sẽ đem điện thoại di động mới đến trước mặt anh ta, mong mỏi anh ta có thể sử dụng điện thoại di động của họ ngay lập tức.
Anh ta có đập nát điện thoại di động những khi không vui đi nữa cũng là chuyện rất đỗi bình thường, dù tất cả đều là mẫu mới nhất thì cũng không làm anh ta phải cau mày.
Bây giờ nhìn vẻ mặt đau khổ và tiếc nuối giống như bị tổn thất nặng nề của ông lão, Sư Huyền có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc.
“Lát nữa tôi sẽ mua cho ông một cái tốt hơn.” Sư Huyền nhẹ giọng nói.
Ông Lý còn đang lau nước trên điện thoại, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Sư Huyền: “Không cần không cần, cậu rơi xuống ao cá của tôi, tôi cứu cậu là chuyện đương nhiên, cậu không cần cho tôi cái gì cả, tôi chỉ cần phơi khô điện thoại là vẫn có thể xài được.”
Nói xong ông đặt chiếc điện thoại di động sang một bên, sau đó dùng lưới bắt vài con cá, dừng thuyền bên mép ao cá, buộc thuyền lại, rồi đem theo cá xuống thuyền.
Sư Huyền ngồi trên thuyền không nhúc nhích.
Ông Lý quay đầu lại: “Sao lại không xuống? Cậu còn thấy khó chịu sao?”
Sư Huyền lắc đầu, chậm rãi đứng dậy rời khỏi thuyền.
Anh ta biết rằng một khi xuống thuyền, trong tương lai anh ta sẽ không bao giờ muốn chết nữa.
Giữa sự sống và cái chết, anh ta đã đưa ra lựa chọn.
“Trời ạ, anh làm sao vậy? Đừng nói anh đi bắt cá xong nhảy xuống ao cá luôn đấy nhé?” Lưu Toàn Phúc trừng to mắt, nhìn Sư Huyền ướt sũng mang theo cá trở về mà không dám tin vào mắt mình.
Anh ta đi vào từ cửa sau, Trình Nguyên Hoa còn đang bận làm cơm đãi khách.
Nhưng khi cô nghe thấy tiếng nói, cô vẫn chạy ra sân sau rồi trừng to mắt: “Anh làm sao thế này?”
Sư Huyền không nói gì, lắc đầu, thả con cá vào ao nhỏ, con cá vẫy vùng vui vẻ, tràn đầy sức sống.
“Nguyên Hoa.” Chú Nam ở trong bếp gọi to.
Trình Nguyên Hoa lên tiếng đáp lại, sau đó vội vàng dặn dò: “Nhóc béo, đưa anh ta đi thay quần áo đi, buổi tối rất lạnh, đừng để bị cảm lạnh!”
Nói rồi cô lại chạy vào bếp.
Mà Lưu Toàn Phúc đặt bình nước trong tay xuống, lẩm bẩm nói: “Anh rơi xuống ao cá à? Chắc chắn là do anh bất cẩn nên mới rơi xuống ao cá. Đừng xem thường ao cá đó, cũng đừng tưởng rằng biết bơi là giỏi, tất cả những người chết đuối đa số đều biết bơi đấy, sau này..”
Lưu Toàn Phúc kéo Sư Huyền đi thay quần áo, miệng vẫn không ngừng lải nhải.
Nhưng Sư Huyền lại rất nghe lời, không nói một lời nào.
Ngày thường Lưu Toàn Phúc vẫn luôn cằn nhằn, dùng ngôn ngữ chèn ép Sư Huyền, nhưng đó chỉ là chuyện vặt vãnh, giống như bây giờ, tuy vẫn cằn nhằn nhưng cậu lại cảm thấy Sư Huyền quá sơ ý, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Khi Sư Huyền đang tắm, Lưu Toàn Phúc lại ra ngoài, mặc dù công việc trong cửa hàng đang dần đi vào quỹ đạo, nhưng vừa đến giờ cơm tối là lại vô cùng bận rộn.
Toàn bộ cửa hàng chỉ có mình Sư Huyền là rảnh rỗi.
Anh ta tắm rửa xong thì thay quần áo rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa ngồi xuống chỗ yêu thích quen thuộc, Trình Nguyên Hoa đã vội vàng bưng bát đi ra ngoài.
Vẻ mặt Sư Huyền đầy kinh ngạc.
Anh ta còn chưa kịp mở lời, Trình Nguyên Hoa đã bưng bát tới trước mặt anh ta: “Canh cá, mau uống đi! Anh cũng không phải loại vai u thịt bắp, thể chất không tốt, cảm lạnh rồi ai chữa cho anh? Anh không có tiền, tôi cũng sẽ không cho anh tiền đâu!”
Trình Nguyên Hoa luôn nói chuyện rất thẳng thừng, cô lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Sư Huyền bưng canh cá, Trình Nguyên Hoa thật ra rất bận rộn, khách ăn tối cũng rất gấp gáp, bình thường cô đều sẽ bận rộn nấu cơm cho khách trong bếp, không quan tâm đến người khác.
Sau khi Trình Nguyên Hoa đưa canh cá cho anh ta, cô nói thầm trong lòng…
Chứng trầm cảm của nam diễn viên dường như không nghiêm trọng như trước đây nữa, may mắn thay anh ta không có ý định tự tử, chỉ cần còn sống có lẽ cũng có một ngày sẽ khá lên, nhưng biện pháp ăn kiêng của cô chắc chắn đã không có hiệu quả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất