Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Cũng chính lúc này, ông Lý duỗi tay cứu lấy anh ta rồi cùng trèo lên thuyền.
“Khụ, khụ!!!” Sư Huyền liều mạng ho khan một tiếng, đến khi nước sặc được ho ra, anh ta mới có chút sức lực chống đỡ nhìn về phía bên cạnh.
Ông Lý thở hồng hộc, dù sao tuổi ông cũng đã cao, không thể so được với lúc còn trẻ. Ông ấy có chút thở dốc vì mệt mỏi, vẻ mặt có hơi hung dữ, khuôn mặt thường ngày rám nắng giờ tái nhợt.
Trong mắt Sư Huyền ánh lên vẻ phức tạp, anh ta còn chưa nghĩ ra mình đã chết hay chưa, tại sao lại được cứu thế này?
Những chuyện thế này nên để chính mình lựa chọn đúng không?
Anh ta biết bơi, nếu anh ta thực sự muốn sống, anh ta đã có thể tự cứu mình, tại sao người này lại nhảy xuống để cứu anh ta?
Nghĩ tới đây, anh ta không nhịn được hỏi ông Lý: “Sao ông lại cứu tôi?”
Ông Lý đang lục lọi đồ mình mang theo trên người, vừa rồi nhảy vội quá, không lấy đồ ra, lỡ làm hỏng thì tiếc lắm.
Nghe vậy, ông ngẩng đầu lên, trong mắt ông hiện lên vẻ khó hiểu: “Cậu đang nói gì vậy? Sao tôi phải cứu cậu khi cậu rơi xuống nước ư?”
Như là đang thắc mắc tại sao Sư Huyền lại có một câu hỏi kỳ lạ như vậy.
“Tôi không nhất thiết sống nữa, nếu như ông không cứu tôi, tôi đã có thể rời khỏi thế giới này hoàn toàn được thanh thản.” Ánh mắt Sư Huyền u ám, mang theo sự phức tạp mà ngay cả anh ta cũng không hiểu.
“Tên nhóc chết dẫm này, đừng có mà nói bậy! Ma da mà có linh, nghe được những lời này của cậu sẽ kéo cậu đi đấy! Cậu còn trẻ như vậy nhất định phải sống, sau này đừng nói như vậy nữa!” Ông Lý quay đầu lại giáo huấn Sư Huyền một tràng.
Những lời mê tín này khiến người ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Ông tốt với người khác như vậy, người khác lại không biết tốt xấu, lấy oán báo ân thì sao?” Sư Huyền nhất quyết phải có được một câu trả lời.
Anh ta trước kia cũng bởi vì quá kích động khi nói chuyện với ông Lý mà mới rơi xuống nước, bây giờ lại được cứu, anh ta không khỏi muốn tìm ra câu trả lời từ ông Lý.
“Cậu nói cái gì vậy? Cứu cậu là việc tôi nên làm, những người khác mà rơi xuống nước thì tôi cũng sẽ cứu, tôi chẳng muốn cậu báo đáp ân tình gì cả, có gì đâu mà báo đáp!” Ông Lý chẳng hiểu Sư Huyền đang nói cái gì, ông ấy còn tưởng rằng Sư Huyền đang sợ ông ấy ăn vạ.
Sư Huyền có chút kích động: “Ông không cảm thấy cuộc đời của mình thật đáng buồn sao? Cái gì cũng để cho con trai con dâu, vậy mà họ lại không hiếu thảo với ông, ông không cảm thấy sống tiếp rất vô nghĩa sao?”
Những lời Sư Huyền vừa nói thật sự rất quá đáng, nếu là người khác, có lẽ họ đã tát vào mặt anh ta rồi.
Nhưng ông Lý không phải người như vậy, tính tình của ông rất ôn hòa, nhẫn nại, tuy rằng nghe vậy có chút không thoải mái nhưng ông vẫn trả lời Sư Huyền: “Nó bất hiếu là do tôi dạy dỗ nó không tốt. Sống tiếp tốt lắm, cậu xem tôi bây giờ đi, tuy chúng không hiếu thảo, nhưng tôi đã gặp được những con người rất tốt. Nguyên Hoa đối xử với tôi rất tốt, mọi người trong cửa hàng cũng đều đối xử với tôi rất tốt, họ không những cho tôi mức lương cao như vậy mà thậm chí còn quan tâm đến chuyện ăn uống của tôi…”
Ánh mắt ông thật sự tràn ngập sự cảm kích, không hề có chút oán trách nào, dường như ông đã chấp nhận hành vi bất hiếu của con trai và con dâu, không có hận thù, không có bất bình, chỉ có cảm kích sự giúp đỡ của Trình Nguyên Hoa.
Sư Huyền nhất thời không biết nên nói cái gì, lẩm bẩm nói: “Như vậy là đủ rồi ư.. . “
Ông Lý không để ý Sư Huyền nói gì, đau khổ lấy chiếc điện thoại bị rơi xuống nước ra, trong mắt tràn đầy tiếc nuối: “Ôi, không biết có còn sửa được không nữa, không lên nguồn nữa rồi!”
Sư Huyền nhìn chiếc điện thoại di động, đó là một chiếc điện thoại cũ rẻ tiền trị giá vài trăm tệ, thậm chí là miễn phí, chỉ cần nạp tiền điện thoại là sẽ được tặng một chiếc điện thoại cũ rẻ tiền.

Ads
';
Advertisement