Vậy một tháng sẽ được sáu trăm nghìn, một năm bảy triệu, nếu muốn mua canh Kéo dài tuổi thọ cũng phải mất mười mấy năm…
Trình Nguyên Hoa hơi đau đầu, cô gãi gãi đầu, trong lòng nghĩ thêm cách kiếm nhiều điểm tài phúc.
Bán trác tương miến trên mạng? Thêm số lượng trứng luộc nước trà?
Hay là tiếp đón càng nhiều khách hơn?
Trình Nguyên Hoa cau mày, cô thực sự cảm thấy quá mệt quá quá mệt nên mới giới hạn số lượng chỗ mỗi bữa, nếu lại mở ra thì sẽ trở về như lúc trước.
Nếu như có một món có thể khuất phục khách hàng, lại có thể khiến người ‘bị khuất phục’ cảm thấy thỏa mãn thì tốt quá…
Trình Nguyên Hoa chú ý đến Sư Huyền, sau đó khóe môi cô cong lên, nở nụ cười tươi hỏi: “Anh Sư, tâm trạng hôm nay của anh tốt hơn không? Có món gì rất muốn ăn thì cứ nói, lúc nào tôi cũng có thể làm cho anh. Buổi sáng nay ăn Tiramisu thấy thế nào? Nếu như anh thích chốc nữa tôi lại làm cho.”
Sư Huyền: “…”
Anh ta rụt rụt cổ, anh ta cứ cảm thấy ánh mắt Trình Nguyên Hoa nhìn mình…hơi sai sai.
Nhưng những người khác đều hâm mộ, ghen ghét, hận anh ta, đặc biệt là Lưu Toàn Phúc, cậu tiến lên hai bước: “Sư phụ, tôi cũng muốn ăn, sao chị không nghĩ đến việc làm cho tôi?”
Giọng nói đầy ghen tỵ, lúc nói chuyện còn trừng mắt với Sư Huyền.
Trình Nguyên Hoa: “…Trong phòng bếp không phải còn bánh tart trứng và bánh phô mai nướng chú Nam làm sao?”
Chú Nam tiến lên đứng giữa Trình Nguyên Hoa và Sư Huyền: “Cũng nào có ngon bằng Tiramisu cháu làm chứ, nếu Nguyên Hoa muốn làm cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, chúng ta cống hiến nhiều hơn Sư Huyền nhiều.”
Câu cuối cùng nhả từng chữ rất rõ ràng.
Hiển nhiên chú Nam vừa đến này đã vô cùng không vừa mắt với vị Ảnh đế không làm việc.
Rất nhiều lần Lưu Toàn Phúc muốn bảo người này làm việc, nhưng anh ta trông có vẻ rất yếu đuối, cũng không hiểu về việc trong phòng bếp, lại còn là một Ảnh đế vô cùng nổi tiếng, không thể để anh ta chạy đến trước mặt người khác…
Cho nên mọi người thực sự hết cách với anh ta.
Trình Nguyên Hoa lại nuông chiều anh ta, rõ ràng khiến người ta vô cùng tức giận mà.
“Muốn ăn thì làm việc, trứng luộc nước trà buổi tối bán mấy người đã làm chưa?” Trình Nguyên Hoa nhàn nhạt mở miệng.
Lưu Toàn Phúc rụt cổ, vội vàng cùng chú Nam đi đảo trứng.
Mà Trình Nguyên Hoa sau khi chặn vị khách trưa nay không đến thì vào phòng bếp làm Tiramisu.
Sáu giờ tối.
Khách hàng đặt chỗ buổi tối lục tục đến, lần này khách của tám bàn đều đến đủ, hơn nữa số người mỗi bàn không hề ít.
Diệp Dư Chiêu cũng đến.
Không chỉ mình anh mà còn có ba người đi cùng.
Một người là ông cụ Diệp, và một đôi vợ chồng tuổi trung niên bảo dưỡng rất tốt, một nhà bốn người bước vào sảnh.
Ông Diệp là một giáo sư dạy văn học, vừa vào sảnh đã cau mày: “Có phòng riêng không?”
Rõ ràng ông vẫn chưa quen với việc ngồi ở sảnh ăn cơm.
Không cần người của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký trả lời, Diệp Dư Chiêu vô cùng hiểu biết về nơi đây đáp: “Mười người trở lên mới có thể vào phòng bao ngồi, mọi người mau tìm chỗ ngồi xuống đi.”
Anh nói xong thì quen cửa quen nẻo tìm chỗ ngồi xuống.
“Con…”Ông Diệp mở to mắt.
Ông cụ Diệp đi theo, ông Diệp hừ một tiếng rồi cũng đi theo.
May mà đồ ăn rất nhanh đã được bê lên, chỉ cần vừa ăn món ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sẽ không còn quan tâm đến cái khác nữa.
“Món này ngon quá! Chẳng trách thằng nhóc nhà cháu ngày nhớ đêm mong.” Ông cụ Diệp ăn mấy miếng liền gật đầu, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Ông Diệp vốn dĩ vẫn còn hơi bất mãn lúc này đã không còn nói chuyện nữa, ông yên lặng ngồi ăn cơm.
Ông cụ Diệp lại nói: “Thằng nhóc nhà cháu cũng hơi bị quá đáng đấy, một mình ở đây ăn đến vui vẻ, bây giờ mới nhớ đến ông nội và cha mẹ cháu. Lần nào cháu cũng đi ăn một mình, không thấy mang về cho chúng ta.”
Lời này vừa nói xong anh liền nhận được ánh mắt trách móc của cha mẹ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất