Lâm Thanh Thanh có chút bực bội, tại sao anh không có phản ứng gì hết vậy?
“Bọn họ có lẽ sẽ không đợi em ngủ rồi bỏ đi mất, chỉ để lại mỗi tờ giấy nhắn đâu.” Lâm Thanh Thanh tức giận lên án anh về chuyện xảy ra hơn một tháng trước. Nghe vậy Lưu Chính liền nói: "Tiền anh để lại, em có tiêu không đấy?không để mình bị đói chứ."
“Lưu Chính." Lâm Thanh Thanh càng thêm tức giận.
Lưu Chính nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của cô, cười nói: “Đừng giận, ngày đó anh thấy em ngủ say sưa ngon lành như vậy nên mới không nỡ đánh thức em. Là anh sai, lần sau sẽ không như thế nữa."
Anh đặt chiếc quốc trong tay xuống ôm lấy cô: "anh đang trồng hoa Hồng. Đây là anh nhờ người ta mua về cho đấy, nghe nói hoa này rất đẹp,anh còn đang định trồng hoa xong sẽ mua vé xe đến trường đón em về đấy chứ.”
“Không phải là em thấy sợ sao, anh xây tường cao như vậy, yêu mà quỷ quái gì cũng không vào được, thế là em không cần phải sợ nữa rồi. Anh cũng xây chỗ rửa mặt thành một phòng kín rồi, sau này không cần rửa mặt trong sân nữa."
Lưu Chính ôm cô, kể cho cô nghe những gì anh đã làm trong một tháng qua, về những thay đổi của nhà họ.
Sau hơn một tháng, coi như anh đã tiến hành sửa sang lại toàn bộ ngôi nhà một lần luôn rồi. Chắc anh phải sốt ruột lắm, anh muốn cô về là có thể thấy ngay một ngôi nhà mới tinh, thế nên còn tăng ca để trồng hoa cho kịp.
Rốt cuộc, Lâm Thanh Thanh không thể chịu đựng được nỗi khao khát trong lòng nữa, cô đưa tay ôm lấy cổ anh: "Hơn một tháng nay anh đều làm mấy chuyện này à?" “Không phải chỉ có một mình tôi đâu, mỗi ngày Lâm Hạo đều qua đây giúp đỡ, mẹ cũng mỗi ngày đều đến giúp nấu ăn cho đám thợ thầy, cả ba cũng giúp tôi mua vật liệu nữa. Cả nhà cùng làm nen mới có thể xây xong ngôi nhà nhanh như vậy."
Lâm Thanh Thanh kiễng chân, hôn lên má anh: "Chồng của em là nhất."
“Ừ, vì em, anh cam tâm tình nguyện." Trong lòng Lưu Chính ngọt hơn cả ăn mật, ánh mắt nhìn cô dây dưa đắm đuối.
Chỉ mới có vài phút ngọt ngào, lòng bàn tay to lớn của anh đã bắt đầu không thành thật rồi.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy kẻ sọc, loại cài khuy phía trước. Anh cởi cúc áo cô, đẩy chiếc áo lót màu trắng sữa bên trong lên, để lộ ra đôi vú đẫy đà. Anh xoa nhẹ hai cái, thật sự nhịn không được, thế là khom lưng xuống mà ngậm lấy.
“A... Đừng... Cổng chưa đóng đâu, bọn họ sẽ quay lại bất cứ lúc nào... Lâm Thanh Thanh đẩy anh ra, rồi lại có phần tiếc nuối khoái cảm khi anh bú mút ngực cô.
Lưu Chính hít sâu hai hơi mới có thể nhịn xuống được, anh giúp cô cài lại khuy váy. Cho dù có sốt sắng đến đâu đi nữa, anh cũng sẽ không để cho gã đàn ông khác có cơ hội nhìn thấy bộ dạng phát dâm của vợ mình đâu.
Vợ anh chỉ có thể để một mình anh nhìn thôi.
“Thằng nhỏ của anh mỗi đêm đều nhớ em đến phát đau, em sờ sờ nó xem, có phải đang cực kỳ căng lớn rồi không." Lưu Chính cầm tay nhỏ của cô, ấn lên trên cái đùm lớn nơi đũng quần.
Nơi đó đã sưng to đến mức cái quần bị căng lên cực cao, thậm chí đũng quần cũng sắp bục chỉ ra đến nơi rồi.
Lâm Thanh Thanh chạm vào côn thịt sưng to của anh, trong đầu nhịn không được nhớ lại dáng vẻ của nó, nháy mắt, giữa hai chân cô lập tức ướt đẫm, tim không khỏi đập nhanh vài nhịp. Cô cũng rất muốn, nhưng hiện tại lại không thể làm được.
“Chờ buổi tối ...buổi tối được không “
“Được đêm nay anh sẽ chơi chết em, vợ à."
Trong mắt Lưu Chính lúc này là dục vọng nóng rực.
Khuôn mặt của Lâm Thanh Thanh đỏ bừng, rốt cuộc vẫn không dám lau súng cướp cò ngay trong sân.
Lâm Thanh Thanh nhớ tới vấn đề chỗ ở của mấy người kia nói: "vậy tối nay để họ ngủ ở đâu?”
Đảm bảo cả đêm nay họ sẽ trằn trọc không ngủ được luôn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất