Lâm Thanh Thanh đứng giữa hai người họ, chặn lại ánh mắt của Lý Uyển. Sao cô ấy có thể nhìn chồng người khác một cách sỗ sàng như vậy chứ?
Lý Uyển sửng sốt một chút sau đó cười nói: “cậu đùa tôi đấy à ?có phải cậu nói vậy là muốn lừa bọn Ngô Chấn Hào không? lần trước gặp mặt ở trường, rõ ràng anh Lâm nói anh ấy là anh trai của cậu mà
Nhất là lời này còn do một người đàn ông nói ra nữa, nếu là Lâm Thanh Thanh chủ động nói anh ấy là anh trai cô thì có có chỗ đáng ngờ, có lẽ cô không muốn mọi người biết mình vừa vào đại học nhưng đã có ông chồng là nông dân ở dưới quê.
Nhưng lời này đều là do Lưu Chính nói .Có một cô vợ là sinh viện Đại Học, vừa xinh đẹp lại có khí chất như vậy thì có người đàn ông nào mà không muốn khoe khoang vợ mình một phen chứ, sao có thể giấu giếm như vậy được.
Lâm Thanh Thanh quay đầu lại câu mày nhìn về phía Lưu Chính,trong mắt chứa đầy ý tứ cảnh cáo.
Trong lòng Lưu Chính mừng thầm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô nóng lòng muốn để người khác công nhận mối quan hệ vợ chồng của họ như vậy. Lưu Chính đứng sóng vai cùng cô cười nói: "Đúng vậy, tôi là chồng của cô ấy."
Lý Uyển vẫn cố chấp không tin: "không thể nào! Lâm Thanh Thanh nói dối mọi người như vậy thì hơi quá đáng rồi."
"Có muốn tôi cho cậu xem giấy đăng ký kết hôn của hai chúng tôi không? Tôi cũng đã đưa mấy cậu về nhà tôi rồi, còn cần nói dối các cậu nữa hay sao? Ai lại lấy anh trai ruột ra mà bảo mà chồng mình được chứ? Anh ấy là chồng tôi." Lâm Thanh Thanh cầm lấy tay Lưu Chính, ngước mắt nhìn về phía anh, trong mắt cô tràn đầy yêu thương nồng đậm.
Lý Uyển nhìn thấy hai người họ nắm chặt tay nhau, còn nghe Lâm Thanh Thanh nói là cô có thể lấy giấy đăng ký kết hôn cho cô ấy xem thì cả người trong nháy mắt như
một quả bóng xì hơi, coi như đã nhận rõ hiện thực rồi.
Ngô Chấn Hào tỉnh táo lại trước, mặc dù trong lòng chua xót nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ra bên ngoài mà ngược lại, hắn tiến lên trược một bước, cười nói: “Chúc mừng, có thể coi như gặp được người thật rồi. Tôi không ngờ một sinh viên đại học đắt giá như em lại cam tâm tình nguyện gả cho một anh nông dân, làm một nông phụ bình thường như vậy."
Lời nói của hắn ít nhiều đều mang ý bất thiện, ánh mắt Lưu Chính lập tức tối sầm lại, sắc bén nhìn hắn.
Ngô Chấn Hào chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt đáng sợ như vậy, mặc dù từ nhỏ hắn đã đi theo cha mình gặp gỡ không ít loại người trong thương trường, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng như vậy, khiến hắn không khỏi giật mình.
Lâm Thanh Thanh khó được mà giải thích: "Tôi thích anh ấy, nhất định là bởi vì anh ấy phải có cái gì đó sao? Anh ấy đối xử tốt với tôi là đủ rồi, tôi không cần gì khác."
Ngô Chấn Hào mỉm cười: "Nếu đơn giản chỉ là đối xử tốt với em, tôi nghĩ bất cứ ai cũng đều có thể làm được, chỉ cần đó là một người đàn ông ngưỡng mộ em. Những có rất nhiều thứ, không phải chỉ cần đối xử tốt với em là có thể cho em được.”
Nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi cổng: "Cũng đã tới nơi nông thôn yên tĩnh này rồi, vậy thì không bằng đi dạo quanh ngắm cảnh một lúc, ai muốn đi cùng tôi nào?"
Để tránh tình huống xấu hổ này, những người còn lại đều lên tiếng phụ hoạ, cùng đi với
Từ đầu đến cuối, Lưu Chính chỉ nói hai câu này lúc Lâm Thanh Thanh cần anh nói thôi.
Sau khi mọi người rời đi, Lưu Chính mới hỏi: "Sao em lại mang nhiều bạn học nam về đây thế?" Anh rất không thích cái cách mà những tên đó nhìn Lâm Thanh Thanh.
"Tại sao em không thể dẫn các bạn học nam của mình về chơi? Anh không thấy bọn họ đều rất thích à?" Lâm Thanh Thanh ra vẻ nhẹ nhàng, thực ra cô vốn là muốn mang những bạn học nam này về cùng để khiến Lưu Chính ghen.
Lại không ngờ rằng cô vừa bước vào nhà là đã bị Lý Uyển làm cho trở tay không kịp.
Khiến cô phải thay đổi kế hoạch của mình.
Lâm Thanh Thanh đợi anh nói câu tiếp theo, nhưng anh lại chẳng nói gì cả mà chỉ tiếp tục trồng hoa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất