Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 73: Mệt lắm không
Xét đến hiểu biết và kinh nghiệm về quan hệ tình dục, Kiều Vi có thể bỏ xa Nghiêm Lỗi mười con phố.
Nhưng một người có thể vì một chuyện đặc biệt, ví dụ như bỏ trốn thất bại mà tính cách và giá trị quan thay đổi lớn. Nhưng mà cô không thể, cô thật sự không thể chỉ bỏ đi mấy ngày mà kỹ thuật trên giường tăng lên được.
Như vậy không thể nói rõ ràng được.
Nên cho dù Kiều Vi là boss cao cấp cũng buộc phải khổ cực giả vờ bản thân vẫn là người mới.
Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Lỗi có loại trải nghiệm này.
Tay Kiều Vi rất dịu dàng, như thể coi anh là một bảo vật, đối xử cẩn thận, chăm chỉ học tập.
Lúc sau giống như lên mây vậy, tốt hơn đêm tân hôn cứ loay hoay chưa có kinh nghiệm rất nhiều.
Sau khi kết thúc, Nghiêm Lỗi ôm chặt Kiều Vi không buông. Cảm giác được cô cũng rất mệt như thể kiệt sức vậy.
Anh giúp cô xoa tay: “Mệt lắm không?” Kiều Vi chỉ “ừ” một tiếng giống như không muốn nói.
Làm khó Kiều Vi rồi, cô là người thanh cao như vậy mà lại để cô làm việc hèn hạ thế này cho anh. Mặc dù cô không từ chối anh nhưng nhất định rất khó xử.
Trong lòng Nghiêm Lỗi có chút xấu hổ và áy náy.
Nhưng cũng vui… Cô sẵn sàng làm việc này cho anh, thật sự muốn sống thật tốt cùng anh.
Đàn ông trưởng thành không dễ khóc nhưng anh luôn cảm thấy trong mắt có chút chua xót, có loại cảm giác khổ trước sướng sau vậy.
Anh ôm Kiều Vi thật chặt.
Kiều Vi thấy gay go quá.
Cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, cực khổ giả vờ làm người mới. Có cảm giác như Nghiêm Lỗi động tình rồi, trong tình huống này cô cũng không biết phải làm như thế nào, thôi thì nhắm mắt giả vờ ngủ đi.
Thật ra cũng mệt lắm đấy, giả vờ đến mức lơ mơ luôn.
Người đàn ông cứ ôm cô lẩm bẩm một mình, cũng không biết đang nói gì.
“… Sinh hoạt… đều cho em… thật tốt… đồng ý…”
Nói gì vậy? Còn không mau ngủ đi.
Buổi sáng dậy quá sớm, lại vừa làm việc vất vả một đêm, Kiều Vi mơ màng thật sự ngủ thiếp đi.
Sáng tỉnh dậy bên cạnh đã trống không, Nghiêm Lỗi không còn ở đấy nữa. Kiều Vi cảm thấy dưới thân không đúng lắm nên ngồi dậy xem, quả nhiên bị chảy ra làm đệm nhỏ bẩn hết rồi.
Cô chán nản dậy thay giấy.
Trong phòng có bô.
Một thứ đồ sắt vẫn còn in hai chữ Hỉ màu đỏ. Đề phòng mùi bị khuếch tán nên thứ này còn có nắp đậy.
Trước đây lúc Kiều Vi xem video, cô từng thấy người nước ngoài dùng thứ này làm chậu đựng thức ăn, buồn cười chết mất. Chỉ là không ngờ cũng có ngày mình dùng nó.
Ban đêm bên ngoài tối đen, nhà vệ sinh ở một góc sân còn không có đèn. Đi vệ sinh nhẹ không cần ra nhà vệ sinh mà có thể dùng bô giải quyết luôn ở trong phòng.
Kiều Vi thay giấy cũng là dùng giấy vệ sinh nên vứt luôn vào bô.
Sau khi thay xong cô cầm bô đi tới nhà vệ sinh đổ rác.
Nghiêm Lỗi đang ở trong sân nhìn thấy cô, mặt sáng ngời nói: “Dậy rồi à?”
Nhìn thấy tay cô cầm bô, anh bước qua hai bước: “Đưa cho anh.”
Tất nhiên Kiều Vi sẽ không tranh với anh.
Nghiêm Lỗi vừa đi vào nhà vệ sinh vừa quay đầu lại nói: “Em đợi anh đổi nước ấm để rửa tay!”
Kiều Vi chạm vào bô muốn rửa tay.
Cô vẫn còn buồn ngủ bèn dựa vào khung cửa ngủ gật.
Nghiêm Lỗi đổ nước bẩn đi sau đó cọ rửa bô để lại trong phòng rồi lại đi ra ngoài.
Kiều vi tựa đầu vào khung cửa không vui nói: “Đệm bị bẩn rồi.”
“Em kệ nó rửa tay trước đi, khi nào em xong tới lượt anh làm.” Nghiêm Lỗi vừa rửa tay vừa nói: “Em lại không biết may vá.”
“Kiều Vi vui vẻ cười với Nghiêm Lỗi. “
Nghiêm Lỗi nói: “Cười ngây ngô gì đấy?”
Anh dùng nước lạnh rửa tay rồi mới đổi nước ấm cho Kiều Vi, cẩn thận bê cái chậu ra cho cô rửa tay.
Kiều Vi rửa tay, rửa mặt, đánh răng xong lấy khăn lau mặt, cả người tỉnh táo hỏi: “Sao anh dậy sớm vậy?”
Tối hôm qua hai người họ dằn vặt cả buổi nên ngủ muộn, nửa đêm cô lại phải bò dậy thay giấy nên sáng không dậy nổi.
Nghiêm Lỗi nhìn cô: “Biết là em không dậy được nên anh làm bữa sáng cho em rồi.”
Kiều Vi ngạc nhiên, trí nhớ của nguyên chủ không tốt, không nghĩ ra được nguyên chủ có biết Nghiêm Lỗi biết nấu ăn hay không nên cô cũng không dám có biểu hiện gì. Chỉ hỏi: “Anh làm món gì?”
“Em đợi ăn là được.” Nghiêm Lỗi nói xong lại lao vào bếp.
Kiều Vi khụt khịt mũi, đúng là trong không khí có mùi thơm.
Thoáng chốc Nghiêm Lỗi đã bưng hai bát ra: “Cẩn thận nóng, thổi nguội rồi ăn.”
Vậy mà là hai bát bánh canh.
Kiều Vi: “Ồ!”
Múc một muỗng thổi nguội rồi cho vào miệng. Kiều vi ngạc nhiên: “Mảnh quá.”
Sợi bánh mảnh mà nhỏ, khi được nấu kỹ không chỉ ngon mà hương vị còn đậm đà.
Nghiêm Lỗi nói: “Lúc đổ nước vào bột thì phải đổ từng chút một, phải vừa đổ vừa khuấy như vậy bánh làm ra mới nhỏ. Kiểu đổ ào ào như em đều làm ra bánh to, ăn không ngon đâu.”
Kiều Vi nghĩ thầm, may mà cô không nói lắm lời thừa thãi, không thể bị lộ ở những chi tiết nhỏ như vậy.
Cô tỉ mỉ nếm thử.

Ads
';
Advertisement