Chương 72: Phá của
“Đun một ấm nước giúp em.” Cô nói: “Em không thể chạm vào nước lạnh, em cần dùng nước ấm lau người, toàn là mồ hôi.”
Nghiêm Lỗi càng vui hơn, mắt sáng lấp lánh ra ngoài đun nước.
Lần này Kiều Vi đã biết tại sao anh lại vui như vậy. Sáng nay khi thức dậy, cô thấy trên ngực và cổ mình có vài dấu vết.
Đoàn trưởng Triệu nhìn qua nhíu mày: “Mượn nhiều thế làm gì? Một cái là đủ rồi.”
“Em không mượn đâu.” Chị Dương vui vẻ nói: “Tiểu Kiều tặng cho em.”
Đoàn trưởng Triệu ngơ ngác: “Tặng em làm gì?”
“Cắt.” Chị Dương nói: “Tất nhiên là để cảm ơn em đã giúp cô ấy trông Nghiêm Tương mấy ngày rồi.”
Trong tâm lý học, có một hiện tượng là khi người khác giúp đỡ bạn, bạn không nhất thiết phải gần gũi với họ, thậm chí có thể muốn tránh xa họ. Nhưng ngược lại, khi bạn giúp đỡ người khác, bạn sẽ có cảm giác gần gũi, thân thiết với họ.
Chị Dương bây giờ chính là như vậy, ban đầu mối quan hệ của chị ta với Kiều Vi chỉ là bình thường. Nhưng sau khi giúp Kiều Vi trông Nghiêm Tương, thấy Kiều Vi thì gần gũi hơn.
“Đùa thôi.” Chị ta cười tươi: “Tiểu Kiều không mặc vừa, nên tặng cho em hết.”
Đoàn trưởng Triệu với tay sờ vải, phát hiện toàn là vải lụa, lẩm bẩm: “Nhiều thế mà không cần à? Phá của.”
Chị Dương huých anh ta: “Nói gì vậy. Tiểu Kiều còn trẻ, ăn diện thì sao, cũng không phải không diện nổi. Cô ấy cũng không phải nuôi nhiều con.”
Càng không giống như nhà chồng chị ta, có nhiều họ hàng, bà chị cả lại hay xin tiền. Ai bảo mẹ đoàn trưởng Triệu mất sớm, bà chị cả lại nuôi nấng anh ta, tương đương với nửa người mẹ.
Chị ta buôn chuyện: “Anh không biết đâu, vừa rồi em qua đó, anh đoán ai đang rửa bát? Là Tiểu Nghiêm đấy!”
Đoàn trưởng Triệu: “Ồ?”
Trước kia, chị Dương có lẽ sẽ có cùng biểu cảm với anh ta, rồi nói “Kiều Vi này đúng là lười, sao Nghiêm Lỗi lại là người sợ vợ chứ”.
Nhưng bây giờ cầm được mấy cái váy liền vải lụa, mỗi cái khoảng bảy tám đồng, chị Dương rất tự nhiên nói: “Nghiêm Lỗi thật sự yêu vợ.”
Rồi khen: “Kiều Vi thật là có phúc!”
Kiều Vi dùng bài “Ba con heo nhỏ” ru Nghiêm Tương ngủ, uống một ngụm nước rồi trở về phòng ngủ của hai vợ chồng, Nghiêm Lỗi vẫn để đèn cho cô.
“Em tắt đèn đây.” Kiều Vi ngáp rồi kéo dây đèn.
Thần kỳ thật, mới xuyên đến thế giới này bốn ngày mà cơ thể cô đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Nhưng vừa mới đặt lưng lên giường đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng.
Hơi thở đàn ông che trời lấp đất ập đến.
Ngày trước từng lạnh nhạt, chịu đựng, kìm nén, nhưng hôm qua giống như đã mở ra một cánh cửa rồi làm sao còn có thể nhẫn nhịn được nữa.
Kiều Vi bị anh hôn đến bật cười, Nghiêm Lỗi nhanh chóng che miệng cô lại: “Suỵt…”
Trong nhà có trẻ con nữa.
Kiều Vi tức giận: “Anh phải cạo râu rồi đấy.”
Nghiêm Lỗi sờ cằm thấy đúng là râu đã mọc, anh trả lời: “Mai anh cạo.”
Nói xong anh lại siết chặt tay rồi hôn cô.
Một lúc lâu sau vang lên tiếng thở hổn hển nhẫn nại trong căn phòng tối. Nghiêm Lỗi hỏi: “Cái đó của em còn mấy ngày nữa?”
Kiều Vi nằm trong lòng anh, lưng dán vào ngực anh lười biếng nói: “Ngắn thì bốn năm ngày, dài thì bảy ngày.”
Giọng nói tràn đầy sự oán giân của Nghiêm Lỗi vang lên trong bóng tối: “Lâu vậy sao…”
Kiều Vi cười thầm.
Cuộc sống mới rất đẹp, tại sao không cười nhiều hơn chứ, cô rất thích cười.
Nghiêm Lỗi lại cắn vào gáy cô.
Tay anh vừa to vừa thô ráp, lòng bàn tay nóng bỏng.
Trong kỳ kinh nguyệt không thể lộn xộn, Kiều Vi lấy tay anh xuống khỏi ngực mình quay người lại nói với anh: “Ngủ đi!”
Nghiêm Lỗi “ừ” đáp, lại nắm tay cô không buông rồi ấn lên ngực mình.
Hai buổi tối này anh đã cảm nhận được Kiều Vi thích cơ thể mình. Cô ấy thích những khối cơ bắp mạnh mẽ đó, đặc biệt là ngực và eo.
Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực rồi kéo dần xuống bụng dưới.
Kiều Vi đang muốn cảm nhận những khối cơ bắp rắn chắc đàn hồi thì người đàn ông hơi do dự một chút rồi bắt đầu bộc lộ mục đích thực sự của mình, anh tiếp tục thận trọng mà thăm dò kéo xuống…
Trước khi đặt lên chỗ đó, thậm chí Nghiêm Lỗi không dám nghĩ. Nếu anh dám làm như vậy, vợ nhất định sẽ tức giận mắng anh giở trò lưu manh.
Nhưng qua hai đêm vừa rồi anh mơ hồ cảm thấy Kiều Vi bây giờ… biết đâu, có thể, chắc là sẽ không bài xích nữa.
Nhân lúc hai người đang đối mặt, da thịt kề sát, anh to gan kéo tay của cô xuống.
Trong lòng anh thật sự rất căng thẳng, không dám dùng lực. Chuẩn bị lập tức thả tay nếu cô tức giận.
May là Kiều Vi không hề phản cảm chút nào, có vẻ cũng không tức giận.
Lòng bàn tay cô vừa khô vừa ấm, thuận theo lực của anh mà phủ lên.
Trong lòng Nghiêm Lỗi nhẹ nhõm.
Nhưng hình như cô không biết phải làm như nào, bàn tay xoa nhẹ như thể đang do dự.
Nghiêm Lỗi thử nắm lấy tay cô dạy cô.
Không được cười, không được cười.
Không được phép cười! Cơ thể còn đang dán vào nhau đấy, vừa cười là bị phát hiện ngay.
Vậy là toang luôn đó.
Kiều Vi rất vất vả! Không chỉ mỏi tay mà còn phải cực khổ nén cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất