Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 44: Ăn đào
Cho nên mới có ảo tưởng với kẻ yếu đuối như kỹ thuật viên.
Anh cầm lấy: “Vậy để anh xem.”
Kiều Vi hé miệng cười, kéo ghế ở bàn đọc sách ra, ra hiệu “Mời” với anh rồi xoay người ra ngoài.
Nghiêm Lỗi kéo cổ áo quạt mấy lần mới ngồi xuống trước bàn sách bắt đầu đọc.
Phong cách viết vẫn rất thu hút, đọc như đắm chìm vào đó. Trước kia Nghiêm Lỗi chỉ đọc những quyển sách tuyên truyền chính trị, chưa từng đọc những quyển sách khiến người ta say mê như thế.
Lúc Kiều Vi bưng đĩa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt anh thả lỏng tập trung vào trang sách.
Bị tiếng bước chân của cô làm giật mình, Nghiêm Lỗi mới hoàn hồn lại, anh nhìn thử, vậy mà mình đã đọc nhiều như vậy?
Không cảm nhận được thời gian trôi qua.
“Quyển sách hay không?” Quai hàm Kiều Vi phồng lên như đang nhai gì đó, đưa đĩa tới: “Ăn đào đi.”
Từng miếng đào đã bày sẵn trên đĩa, đào được rửa sạch cắt thành từng lát.
Nghiêm Lỗi cầm một miếng: “Cần gì phải cắt?”
Ăn đào chỉ cần cắn là được, hoặc là bẻ đôi mỗi người một nửa.
Gọt ra như thế quá màu mè, có cảm giác như giai cấp tiểu tư sản mục nát lãng phí.
Kiều Vi chớp mắt: “À… Lớn quá Tương Tương không ăn được.”
Được rồi, lý do này có thể tiếp nhận, mà Nghiêm Lỗi phát hiện ra cắt thành từng lát có thể cho vừa vào miệng, ăn gọn gàng không chảy nước.
Kiều Vi thấy anh không còn hỏi vì sao lại cắt quả đào nữa, cô khẽ hỏi anh: “Sách hay không?”
Nghiêm Lỗi lại lấy một miếng đào cho vào miệng nhai mấy lần rồi nuốt xuống, đưa tay chỉ vào bìa sách, nghiêm túc nói: “Anh có trách nhiệm nói cho em biết, tư tưởng trong quyển sách này có vấn đề.”
“Không…” Kiều Vi vươn tay, ngón tay trắng nõn ấn quyển sách xuống, hơi cúi người: “Em hỏi anh, quyển sách này hay không?”
Đôi mắt trong veo chăm chú nhìn Nghiêm Lỗi.
Ánh mắt chạm nhau.
Đối với chuyện này, xưa nay Nghiêm Lỗi sẽ không thua khí thế, dù sao anh cũng là người từng đi lên chiến trường.
Anh nhìn Kiều Vi: “Em có ý gì?”
Ngón tay Kiều Vi khẽ vuốt bìa sách: “Em biết có thể chủ đề quyển sách này truyền tải không phù hợp với tinh thần văn minh đảng, quốc gia và chính phủ tuyên truyền, giá trị hơi khác biệt. Cũng vì em biết nên em mới quyết định sẽ xử lý những quyển sách này trước khi bầu không khí giữa chúng ta trở nên căng thẳng, trước khi nó trở thành bằng chứng chứng minh tư tưởng của chúng ta không đủ kiên định. Em hiểu, em hiểu rõ.”
“Em đã nói những chuyện này với anh rồi.” Cô nói: “Nhưng… Em chưa từng nói những quyển sách này không hay.”
Nói đùa chứ, cho dù là sách cấm, sách khiêu dâm ở thời đại này thì vẫn được quy về văn học nghiêm túc ở đời sau. Ở thời đại này yêu cầu về văn học rất cao, vốn không có văn học trôi nổi đầy trên mạng, mỗi kỹ năng văn học cơ bản trong quyển sách đều vững chắc.
Không thể nào không thu hút, không thể nào không hay được.
Nhất là vào thời đại tin tức không nhạy, giải trí đơn giản như thế.
Nghiêm Lỗi có cảm giác mãnh liệt rằng Kiều Vi đang làm mình sa ngã, anh muốn phản bác nhưng vừa mấp máy môi đã bị Kiều Vi đưa một ngón tay chặn lại.
“Không cần nói.” Cô cúi mặt xuống cách anh rất gần: “Anh đọc với thái độ phê phán văn học là được rồi, anh đã cho rằng nó sai thì phải biết nó sai ở đâu, sau đó anh mới có thể kiên định ủng hộ điều anh cho là đúng. Anh cứ đọc tiếp đi, anh đọc xong cảm thấy có vấn đề, không đúng thì đốt đi. Anh đọc một quyển chúng ta đốt một quyển.”
Gương mặt cô trắng nõn thanh tú, ở gần như thế, hơi thở mang theo mùi đào thơm ngát.
Nghiêm Lỗi nắm ngón tay cô đang đặt trên môi mình.
“Ừm, anh đọc.” Anh nói: “Nhưng chỉ cần anh cảm thấy có vấn đề…”
“Anh yên tâm.” Kiều Vi không cần anh cảnh báo: “Sau này trên giá sách này sẽ không có đồ vật gì ảnh hưởng đến đường… Khụ, ảnh hưởng đến tư tưởng tiến bộ của anh.”
Suýt chút nữa đã nói ra mấy chữ đường thăng tiến.
Ở thời đại này không thể nói như vậy, sẽ tỏ ra vội vàng vì danh lợi. Hơn nữa, người ở thời đại này có tư tưởng rất đơn giản, rất chính nghĩa, thậm chí cao thượng.
Giống như Nghiêm Lỗi, anh có xuất thân từ nông thôn nghèo khổ, chắc phải hướng đến nhà gạch mái ngói mới đúng? Anh lại có thể mặc kệ sự phản đối của vợ, nhường vị trí của mình cho người khác.
Sự vô tư và không vụ lợi của anh xuất phát từ nội tâm.
Nghiêm Lỗi thả tay Kiều Vi ra.
Nhưng anh không đọc tiếp, anh bình tĩnh kẹp thẻ đánh dấu trang vào, để sách lại lên giá: “Mai rảnh sẽ đọc.”
Hay với không hay gì chứ, tóm lại không thể khiến anh không bỏ xuống được.
Nghiêm Lỗi ngồi trên ghế đối mặt với Kiều Vi đang chống bàn hơi cúi người nhìn anh.
Vậy cũng tốt, nếu không rất khó xen ngang vào, dù sao vừa rồi anh đọc vô cùng chăm chú.
Kiều Vi nói: “Có vài chuyện em muốn nói với anh.”
Nghiêm Lỗi tách chân ra, ngồi vững vàng: “Em nói đi.”
Kiều Vi nhìn xung quanh, đi kéo ghế gỗ vuông đến ngồi cạnh bàn đọc sách, kéo ngăn kéo lấy mấy tờ giấy.
Cô nhìn lướt qua nội dung mình ghi chép, giương mắt nói: “Em vẫn không biết rõ thu nhập cụ thể của nhà chúng ta.”
Kinh tế quá quan trọng, bây giờ Kiều Vi không ra ngoài làm việc chỉ ở nhà làm việc nhà, thu nhập của Nghiêm Lỗi là nguồn thu duy nhất trong nhà. Kiều Vi đã rà soát ký ức nguyên chủ để lại cho cô, chỉ biết sơ qua về thu nhập của Nghiêm Lỗi.
“Sao lại quan tâm đến chuyện này?” Nghiêm Lỗi hơi ngạc nhiên.

Ads
';
Advertisement