Chương 43: Đồ ăn rất ngon
Nghiêm Lỗi gắp thức ăn, tức giận nói: “Không giặt quần áo được thì sau này đừng giặt nữa.”
Kiều Vi nhìn anh.
Thật ra vừa rồi cô đã thấy anh giặt phơi quần áo hôm nay, không hề giống những người đàn ông khác. Bọn họ thà gác chân nhìn cũng không muốn động tay, chuyện gì cũng chờ vợ làm.
Kiều Vi cảm thấy thật ra có thể sống chung với người đàn ông này.
Nghiêm Lỗi không biết vì sao ánh mắt Kiều Vi đẹp như thế, sóng mắt như mang theo ý cười, miên man tình cảm.
Trước kia cô chưa từng nhìn anh như thế, Nghiêm Lỗi hơi khó chịu, anh cúi đầu bới một bát cơm lớn rồi dùng bữa.
Anh ăn một miếng cảm thấy thức ăn hôm nay vô cùng ngon.
Lúc này cơm nước trong quân đội phân chia theo tiêu chuẩn cao cấp, trung cấp và hạ cấp tùy từng cấp bậc. Từ Sư đoàn trở lên ăn theo tiêu chuẩn cao cấp, cán bộ trung đoàn ăn theo tiêu chuẩn trung cấp, còn lại theo tiêu chuẩn hạ cấp.
Nghiêm Lỗi cấp trung đoàn nên ăn tiêu chuẩn trung cấp.
Nhưng hôm nay đồ ăn trong nhà ngon hơn trong doanh trại, bánh rán dầu này còn ngon hơn tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất.
Nghiêm Lỗi nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, lập tức hiểu vì sao lại thơm như thế… Kiều Vi cho rất nhiều dầu.
Thật ra gia đình cán bộ dư dả hơn gia đình bình thường, có thể được ăn dầu ăn thịt, nhất là một nhà ba người của Nghiêm Lỗi có thể chịu chi dùng nhiều dầu hơn nhà đoàn trưởng Triệu.
Tuy nhiên, hôm nay Kiều Vi dùng dầu vượt mức bình thường, theo Nghiêm Lỗi thì cô đã lãng phí nghiêm trọng.
Nhưng… Đồ ăn rất thơm.
Nghiêm Lỗi ăn thêm nửa bát cơm, sau khi ăn xong hỏi: “Trong nhà còn đủ dầu không?”
“Không còn nhiều.” Kiều Vi nói.
Thật ra cô hơi chột dạ vì không biết chính xác về việc dùng lượng dầu lúc này. Những kí ức của nguyên chủ như xem phim, những chi tiết vụn vặt đều mơ hồ không rõ ràng.
Thật ra sau đó cô đã biết mình cho quá nhiều dầu, cô thích ăn bánh nhiều dầu, cho dù ở thế giới trước mẹ cũng từng mắng cô: “Con không phải ăn dầu mà là uống dầu.”
Cô còn chê thế hệ trước quá tiết kiệm, cho ít dầu nên thức ăn không thơm.
Lúc này nghe Nghiêm Lỗi hỏi, trong lòng cô hơi chột dạ.
Cô đang tính toán xem sau này có nên chú ý đến lượng dầu không, lại nghe Nghiêm Lỗi nói: “Không đủ dầu thì đi mua đi, phiếu dầu ở trong hộp. Nếu không đủ phiếu dầu thì nói với anh, anh nghĩ cách.”
Ở thời đại này, đương nhiên tiền rất quan trọng nhưng phiếu còn quan trọng hơn. Nếu không có phiếu mà chỉ có tiền thì có thể không mua được đồ, hoặc chỉ mua được với giá cao.
Trong phút chốc cô lại thấy đồng cảm với Lâm Tịch Tịch.
Lâm Tịch Tịch sống ở thời đại này, nếm trải khổ sở ở nơi này, cô ta trùng sinh trở về muốn ôm đùi Nghiêm Lỗi là chuyện rất bình thường.
Ai không muốn chứ.
Thời đại này muốn dùng dầu còn phải tiết kiệm.
Cho dù vì một miếng dầu cũng phải ôm đùi.
Bầu không khí bữa cơm hôm nay tốt hơn hẳn tối qua, Nghiêm Tương ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm.
Nghiêm Lỗi nhìn thấy Kiều Vi vừa xoay tay vừa liếc mắt nhìn mình, vẻ mặt kia biểu lộ rõ ý của cô, anh kìm nén không trợn mắt nói: “Cứ để đó, anh rửa chén.”
Kiều Vi mỉm cười: “Cảm ơn.”
Vợ chồng với nhau nói cảm ơn gì chứ, bệnh tâm thần.
Nghiêm Lỗi lạnh lùng đi vào bếp dùng số củi còn lại nấu nửa nồi nước ấm bưng ra, trước tiên tráng bát đũa qua nước ấm cho hết dầu, sau đó dùng xơ mướp rửa.
Quay đầu thấy váng dầu nổi lên trong nồi, lóe ra ánh sáng năm màu trong buổi tối u ám.
Đúng là phá của.
May mà anh đủ khả năng chống đỡ.
Từ xưa đến nay, hễ đàn ông có bản lĩnh nuôi gia đình, có thể để vợ con sống dễ chịu thì phần lớn sẽ kiêu ngạo.
Nghiêm Lỗi cũng như thế.
Thật kỳ lạ, bọn họ kết hôn nhiều năm như thế, anh mua cho cô rất nhiều quần áo vải vóc, cho cô ăn ngon mặc đẹp, trứng gà bao no nhưng chưa bao giờ có cảm giác thành tựu như hôm nay.
Nghiêm Lỗi giật mình.
Hoặc có thể vì lúc trước cô chưa từng mỉm cười nhìn anh.
Ánh mắt đó mang theo sự vui vẻ hài lòng, ánh mắt linh động giống như đang nói: Người đàn ông này không tệ.
Hừ!
Còn nói “Cảm ơn” với anh, giả dối.
Sau khi rửa bát xong, Nghiêm Tương ở bên cạnh giúp úp bát.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Trong phòng.”
Nghiêm Lỗi quay đầu nhìn lại, đúng là trong phòng sách sáng đèn, cô còn kéo màn cửa lên.
Anh vừa đi vào phòng sách, Kiều Vi đã hỏi anh: “Anh xem quyển sách này à?”
Trong tay cô đang cầm quyển sách Nghiêm Lỗi kẹp thẻ đánh dấu trang.
Nghiêm Lỗi thừa nhận: “Xem thử.”
Anh nhìn cô, nhưng cô không hề có vẻ tức giận khi anh làm lộn xộn sách của mình, trái lại còn mở to mắt hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Anh cảm thấy hơi có vấn đề, cảm giác tư tưởng không đứng đắn.” Nghiêm Lỗi suy nghĩ nói: “Quyển này em xem lại đi, không ổn thì đốt đi.”
Dù sao cô đã đốt nhiều quyển như vậy, thêm quyển này cũng như nhau.
Đôi mắt linh động của Kiều Vi chớp chớp, giống như có ý định gì đó. Quả nhiên, cô lại nói: “Có vấn đề hay không, thay vì bảo em xem thì anh tự mình xem đi.”
“Em có ý gì?” Nghiêm Lỗi nhíu mày, nghiêm túc cảnh cáo cô: “Anh nói cho em biết, anh sẽ không bị những thứ này làm sa ngã đâu.”
“Em biết mà, cho nên anh quyết định rốt cuộc nên giữ hay đốt chẳng phải thích hợp hơn em à?” Kiều Vi mỉm cười: “Tiêu chuẩn của anh nghiêm khắc hơn em, để anh phán đoán sẽ không có sơ hở, an toàn hơn đúng không?”
Đúng thế, từ khi nhận ra mình mù mờ, để các loại tác phẩm văn học tư tưởng giai cấp tiểu tư sản suy đồi này tồn tại dưới mắt mình lâu như thế, Nghiêm Lỗi không thể nào tin tưởng đánh giá của Kiều Vi nữa.
Cô đã sa ngã từ lâu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất