Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 36: Nhà tắm mở cửa
Kiều Vi không hoảng, chỉ bình tĩnh nói với anh: “Trước khi anh tìm thấy em, em đang bị sốt cao, kéo dài gần hai ngày một đêm rồi, chưa chết là còn may đấy. Lúc tỉnh lại, em cảm thấy đầu óc mình đơ luôn. Không, cũng không hẳn là đơ luôn, nhưng cảm giác khác hẳn trước đây. Có những chuyện em không nhớ rõ, cũng thay đổi một số suy nghĩ.”
“Nghiêm Lỗi, hôm qua anh đã hứa với em là sẽ coi em của trước đây đã chết rồi.”
Hai người nhìn nhau một lúc, ánh mắt cô trong veo.
Nghiêm Lỗi gật đầu: “Được, em làm nhanh cho xong đi.”
Anh quay người đi ra ngoài, lấy một cái chậu trên tường xuống rồi đi vào nhà.
Một nhà ba người hai cái chậu, hai vợ chồng mỗi người một cái, đi ra ngoài tắm.
Trong chậu có khăn tắm, xà phòng tắm và quần áo sạch để thay.
Nghiêm Lỗi cầm chậu trong tay, còn Kiều Vi thì đặt bên hông, hai người còn dắt theo Nghiêm Tương ở giữa nữa.
Họ ra cửa chưa được bao xa thì gặp gia đình đoàn trưởng Triệu.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi nhìn thấy đoàn trưởng Triệu, đương nhiên nhìn thấy anh ta từ trong trí nhớ của nguyên chủ không tính.
Đoàn trưởng Triệu có nước da ngăm đen, không cao bằng Nghiêm Lỗi, nhưng anh ta rất khỏe mạnh, trông như một cái cột đen thui vậy.
Vợ chồng đoàn trưởng Triệu đẻ rất nhiều.
Một đoàn người đi ra ngoài tắm rửa: Con trai lớn Cương Tử mười bốn tuổi, con gái thứ hai Anh Tử mười một tuổi, con trai thứ ba Hoa Tử chín tuổi. Con trai thứ tư Quân Tử năm tuổi, cũng chính là cậu bé hôm nay muốn chơi với Nghiêm Tương. Đứa thứ năm nhỏ nhất vẫn chưa được đặt tên, mới lên hai.
Hôm nay nhà tắm mở cửa, cả đại gia đình nhà anh ta đều đi tắm.
Quân đội được phát phiếu tắm miễn phí. Nếu ở nhà tắm chậu thì phải đun nước nóng, tốn than tốn củi. Nhà anh ta đông người nên càng tốn hơn. Cả nhà họ đều ra ngoài tắm vào những ngày nhà tắm mở cửa, rất hiếm khi ở nhà đun nước tắm.
Hai nhà chào hỏi nhau: “Nhà anh đi tắm à?”
Họ đi chung với nhau, trên đường lại túm năm tụm ba với các gia đình khác nữa, đều là gia đình quân nhân còn sống ở khu cũ, cùng nhau đi đến khu đại viện.
Trên đường có người lẩm bẩm: “Nếu chúng ta cũng sống trong khu đại viện thì tốt biết mấy.”
Nghiêm Lỗi nghe thế không khỏi liếc nhìn Kiều Vi.
Đó là điều mà vợ anh luôn bận tâm, trước đây nếu nghe được điều này, cô sẽ cúi mặt xuống, không nhìn anh nữa.
Nhưng hôm nay cô cứ như không nghe thấy vậy, còn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của Nghiêm Tương, dung dăng dung dẻ.
“Đi nào Tương Tương!” Kiều Vi giơ tay gồng lên.
Nghiêm Lỗi cũng làm theo. Hai người cùng nhau đu lên, Nghiêm Tương co chân lên treo người lơ lửng trong không khí, treo một lúc rồi mới hạ xuống, bật cười khanh khách.
Nghiêm Lỗi lại liếc nhìn Kiều Vi.
Mặt trời đang ngả về phía Tây, nụ cười của cô còn sáng hơn cả mặt trời.
Một lúc sau, Nghiêm Lỗi rời mắt đi chỗ khác.
Nhà họ Triệu vui vẻ nhìn xem.
Càng đông người càng náo nhiệt. Quân Tử cũng nhất quyết bắt anh cả với chị hai treo mình lên. Nhưng Cương Tử và Anh Tử không khỏe bằng người lớn, chỉ treo được mấy bước là không nhấc nổi tay nữa.
Quân Tử bất mãn hét lên. Anh Tử làm chị gái bèn vỗ vào sau đầu cậu em: “Xách mày đi mấy bước đã là tốt lắm rồi.”
Dùng huyết mạch áp chế đứa em trai phiền phức.
Chị Dương mắng cô bé: “Con nhẹ tay thôi, đừng có đánh Quân Quân ngu luôn, vốn dĩ nó đã không được thông minh rồi.”
Quân Tử lại giậm chân hét lên: “Con thông minh lắm đấy nhé!”
Nghiêm Lỗi và Kiều Vi quay đầu lại nhìn sự huyên náo của nhà họ Triệu, cũng bật cười.
Đi theo nhà họ Triệu còn có một cô gái trẻ, vóc dáng yểu điệu xinh đẹp, nhưng trên mặt lại không có nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Lỗi và Kiều Vi xuyên qua đám người.
Đó chính là Lâm Tịch Tịch.
Chị Dương vừa quay đầu lại thì thấy Lâm Tịch Tịch nhìn chằm chằm vào phía trước, chị ta nhìn theo thì phát hiện người mà Lâm Tịch Tịch đang nhìn chăm chú là Nghiêm Lỗi và Kiều Vi.
Chị Dương bước chậm lại, chờ Lâm Tịch Tịch đi đến, dùng khuỷu tay huých nhẹ: “Nhìn gì đấy?”
Lâm Tịch Tịch lập tức hoàn hồn, che giấu nói: “Không gì ạ.”
Chị ta càng hoài nghi cháu gái mình thích đàn ông đã có vợ.
Đoàn trưởng Nghiêm đúng là một chàng trai trẻ đẹp, khuôn mặt tuấn tú đến mức ai gặp cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng trong quân đội không thể có loại vấn đề tác phong này, thanh danh của cô gái cũng sẽ bị hủy, chị ta càng sợ sẽ làm liên lụy đến chồng mình. Chị Dương cố ý nói: “Nhìn vợ chồng Kiều Nghiêm kìa, hạnh phúc thật đấy. Chỉ là có ít con quá, mới một đứa, phải sinh thêm ba bốn đứa nữa mới đủ.”
Chị ta vừa nói, vừa liếc nhìn Lâm Tịch Tịch. Nhưng biểu cảm cô ta rất kỳ quái không thể biết cô ta đang nghĩ gì.
Thật ra Lâm Tịch Tịch thích Nghiêm Lỗi không phải vì vẻ ngoài đẹp trai của anh. Trước lúc chết Lâm Tịch Tịch đã là bà cô trải qua nửa đời khổ sở, trong lòng cô ta, mặt đàn ông chỉ là phù vân.
Năm đó, Lâm Tịch Tịch nhìn trúng mặt của thanh niên trí thức, chưa kết hôn đã có thai, lại đòi sống đòi chết phải gả cho thanh niên trí thức đó.
Chỉ được một thời huy hoàng ngắn ngủi khi trở về thành phố cùng với thanh niên trí thức, thời gian sau đó là chuỗi ngày đau khổ vô tận.
Mẹ chồng thành phố coi thường con dâu nhà quê, giày vò cô ta khắp mọi nơi. Khi trở về thành phố chồng cô ta cũng cảm thấy bẽ mặt. Các thanh niên trí thức khác về thành phố rồi mới kết hôn, vợ của họ đều là người thành phố, chỉ có anh ta ở nông thôn không chịu được cám dỗ, lại bị bố và anh trai cô ta hành hung, bị buộc phải lấy cô gái nhà quê này. Trở về thành phố, anh ta đứng thẳng lưng, vênh mặt hất hàm sai khiến, la mắng cô ta.

Ads
';
Advertisement