Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Bàn trong văn phòng của cậu bé còn được thu dọn gọn gàng hơn cả bàn của Lục Mạn Mạn. Lục Mạn Mạn còn vì chuyện này mà bị cả văn phòng cười nhạo.
Cậu bé còn phụ làm những việc vặt vãnh, giúp mọi người truyền lời cho nhau. Trong lúc phụ việc vặt, cậu bé còn được các cô, các dì cho kẹo.
Đương nhiên cái giá phải trả là để mọi người xoa đầu, vuốt má.
Mọi người ai cũng thật lòng yêu thương Nghiêm Tương, nhưng Kiều Vi cũng không thể giao con mình cho người khác. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là đồng nghiệp của cô mà thôi.
Nên đã khéo léo từ chối.
Kiều Vi đưa danh sách đãi ngộ chủ nhiệm Phương viết cho trạm trưởng Lục ký.
Trạm trưởng Lục đọc rồi bật cười, ký tên mình lên: “Cháu khá lắm.”
Những đại ngộ này chắc chắn không phải là do lãnh đạo tự đề xuất, không cần hỏi cũng biết chúng là do Kiều Vi tự mình giành lấy.
Kiều Vi cười khúc khích.
Đợi trạm trưởng Lục ký xong, Kiều Vi lại cầm đi tìm trưởng khoa Tạ.
Cô vừa nói rõ sự tình, trưởng khoa Tạ đã thở dài một tiếng: “Ài…”
Có người quái gở nói: “Cành cao còn có cành cao hơn.”
Kiều Vi không thèm phản bác người này.
Cô nói với trưởng khoa Tạ: “Lãnh đạo, ngài phải giúp tôi nghĩ cách. Tôi là quân của ngài, ra ngoài sẽ không làm ngài mất mặt. Nhưng ngài cũng không được mặc kệ tôi, mặc cho tôi làm trâu làm ngựa cho người ta. Ngài phải nghĩ cách mau chóng đưa tôi về. Không được quên ngài còn có một nhân viên là tôi.”
Trưởng khoa Tạ cảm thấy nhẹ nhõm, an ủi cô: “Cô sang bên đó cũng phải làm việc thật tốt.”
Ông cầm lấy tờ giấy ghi danh sách đãi ngộ, vừa nhìn đã quay sang liếc Kiều Vi một cái.
Kiều Vi mỉm cười.
Trưởng khoa Tạ cũng mỉm cười.
Người ban nãy định lại gần xem, Kiều Vi liền nghiêng người chặn anh ta lại, đưa tay ra chỉ cho trưởng khoa Tạ: “Ngài ký vào đây…”
Khoa trưởng Tạ ký chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên, sau đó đưa cho Kiều Vi cầm đi tìm nhân sự.
Người kia còn hỏi: “Trưởng khoa, cô ấy muốn ký gì thế?”
“Không có gì, chỉ là điều chuyển tạm thời thôi…” Trưởng khoa Tạ, cầm tách trà lên, thổi lá trà đi sau đó chậm rãi uống trà.
Thư ký Hoàng cúp điện thoại.
Những chuyện tranh cãi này anh ta có thể quyết định, không cần xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên. Nhưng người muốn điều chuyển Kiều Vi đi là bí thư Mạnh, anh ta phải báo cáo với bí thư Mạnh một chút.
“Hơi cao ngạo rồi đấy.” Thư ký Hoàng đánh giá.
Đương nhiên lãnh đạo trấn Hạ Hà Khẩu của cô cũng bao che nhau, trong huyện thường điều chuyển tạm người ở trấn nhưng ít khi đòi hỏi như thế.
Đa phần người được điều đến đều cụp đuôi, ngoan ngoãn làm việc.
Trừ khi cô ấy là con gái ruột của lãnh đạo trấn Hạ Hà Khẩu, nếu không lãnh đạo sẽ không chủ động giúp cô ấy như thế, vậy nhất định là bản thân Kiều Vi biết tranh giành.
Bí thư Mạnh lại nói: “Chồng cô ấy là anh hùng chiến đấu, cán bộ cấp đoàn, quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm.”
Thì ra là vợ quân nhân, mà so cấp bậc hành chính, cấp đoàn ngang hàng với bí thư Mạnh.
Càng không nói đến chuyện bí thư Mạnh cũng xuất thân quân nhân, đương nhiên tình cảm sẽ nghiêng về phía vợ quân nhân, đây cũng là người ông ta khen ngợi.
Thư ký Hoàng đổi thái độ, cười cười: “Thì ra là vợ quân nhân, đúng là nên quan tâm một chút, vậy tôi sẽ đi sắp xếp.”
Cùng ngày hôm đó, Kiều Vi đã nhận được chiếc xe đạp 26.
Nhân viên quản lý kho hỏi: “Khi nào trả?”
Kiều Vi: “Khi nào tôi trở về thì khi đó trả.”
“Hay lắm.” Nhân viên quản lý kho trêu chọc: “Vậy thì thành của cô rồi.”
“Vậy gọi là biển thủ tài sản quốc gia, chuyện này tôi không làm đâu.” Kiều Vi nói: “Đúng rồi, xe đạp có ghế em bé không?”
Đương nhiên là không.
Cô từng thấy những chiếc xe đạp hai mươi tám inch trên đường, ở thanh ngang phía trước quấn vải để tăng ma sát khi em bé ngồi lên nhưng không dễ trượt xuống.
Ở hiện đại có nhiều loại xe có chỗ ngồi cho trẻ em, phải chờ đến khi xe đạp phổ biến mới được.
Sau khi Nghiêm Lỗi về nhà, anh rất bất ngờ khi thấy xe đạp: “Ngày mai phải đi công tác à?”
Kiều Vi nói chuyện điều chuyển tạm thời cho anh biết, Nghiêm Lỗi nhíu mày.
Cô an ủi anh: “Lãnh đạo ra sức giúp em, điều kiện bây giờ rất tốt. Dù sao cấp trên yêu cầu, chúng ta không thể ngang nhiên chống đối đúng không?”
Nghiêm Lỗi nói: “Hay là…”
Kiều Vi biết anh muốn nói gì: “Đừng hay là.”
Lúc cô vừa xuyên qua đã ở nhà làm nội trợ một thời gian, khi đó cô muốn thích nghi với cuộc sống ở thế giới này, muốn thích ứng cuộc sống từ nữ thanh niên độc thân đột nhiên thành người có chồng, con. Hơn nữa, cô muốn sửa nhà thành kiểu mẫu mình thích.
Nhưng sau khi làm xong mọi chuyện, cô không thể nào tiếp tục chờ ở nhà nữa.
Không có mạng.
Không có mạng.
Thậm chí ở trên trấn nhỏ không có hiệu sách, muốn mua sách còn phải đi huyện thành. Ít nhiều gì sách ‘thú vị’ đều có vấn đề, cô không dám mua để trong nhà nữa.
Thời đại này không có điều kiện để ‘ở lỳ trong nhà’.
Đương nhiên điều cô muốn nhất là đến trạm phát thanh, đó là nơi thoải mái nhất. Cấp trên đã muốn điều cô đi, trừ khi cô từ chức về nhà thì không có cách nào từ chối được.
Thật ra Nghiêm Lỗi cảm thấy Kiều Vi năng động như thế thì không thể nào ở trong nhà mãi được.
Nhân tài không được trọng dụng cũng rất nhàm chán.
Nhưng bỗng nhiên anh ngẩn người.
Đầu tháng tám Kiều Vi mới bắt đầu đi làm, thật ra đến bây giờ còn chưa đầy hai tháng. Trước đó, rõ ràng… Cô đã ở nhà suốt nhiều năm.
Sao bây giờ anh lại cảm thấy “cô không thể ở nhà” được chứ?
Bây giờ khi nghĩ đến Kiều Vi, trong đầu chỉ toàn hình ảnh tươi sáng hoặc xinh đẹp.
Vậy lúc trước cô thế nào?
Là mờ mịt.
Bây giờ tất cả đều là gương mặt tươi cười và tiếng cười của cô.
Theo bản năng anh không muốn nghĩ đến lúc trước nữa.
“Tương Tương đi theo em, mặc dù vẫn phải đưa đến nhà trẻ nhưng tốt xấu gì vẫn chú ý được.” Kiều Vi nói: “Nhà trẻ ở đại viện thật sự không được.”
Tố chất của cô giáo dạy trẻ không tốt, nếu đưa Tương Tương đi chỗ kia còn không bằng giao cho chị Dương.
Nhưng Kiều Vi vẫn cảm thấy để Nghiêm Tương ở bên cạnh mới khiến cô yên tâm hơn chút.
Suy nghĩ của Nghiêm Lỗi bị kéo về thực tại.
Anh ôm Tương Tương vào lòng: “Con muốn đi cùng mẹ hay ở lại đại viện?”
“Đi cùng mẹ, con muốn ngồi xe đạp.”
“Nhưng không có chỗ cho trẻ em ngồi, chuyện này rất đáng lo.” Kiều Vi nói: “Em chỉ sợ kẹt chân.”
Mặc dù Kiều Vi ở trong gia đình đơn thân nhưng điều kiện gia đình khá tốt. Từ nhỏ, cô đã được mẹ đưa đón đi học, trong ký ức của cô, xe đạp cũng không có chỗ ngồi phía sau.
Nhưng cô thấy trên mạng có nhiều người kể khi còn bé ngồi xe đạp bị kẹt chân vào bánh xe.
Tình hình hiện tại chỉ có xe đạp nên phải suy nghĩ đến chuyện này.
Cô còn cố ý ôm Nghiêm Tương lên chỗ ngồi phía sau xe đạp, nói với cậu bé: “Không được đưa chân vào, nếu không sẽ bi mắc kẹt, rất đau đấy.”

Ads
';
Advertisement