Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

“Anh thấy anh trai cậu ta dùng thắt lưng quất cậu ta bảy tám lần. Cứ như vậy đã quản được.”
“Trên chiến trường, cậu ta không phải kẻ hèn nhát. Thật ra bị vết thương nhẹ, nhưng lãnh đạo anh hy sinh, bố mẹ cậu ta liều mạng kéo về chuyển nghề.”
“Ngày rời đi, khóc như con gấu.”
Kiều Vi hỏi: “Quan hệ giữa anh với cậu ta rất tốt nhỉ?”
“Đêm đầu tiên cậu ta đến doanh trại, đã bị bọn anh trùm chăn đánh một trận. Anh đánh đầu tiên.”
Kiều Vi cười vui vẻ.
Nghiêm Lỗi giống như nhớ lại thanh xuân trước kia, hơi vui mừng, hơi tiếc nuối, hơi đa cảm: “Thằng nhãi này không phải thứ tốt, chuyên lừa tình cảm của người khác. Khi ở doanh trại, hàng tháng cậu ta đều nhận được thư. Bọn anh nhìn, những thư này tổng cộng do bốn cô gái viết.”
“Không phải thứ tốt lành.”
Con ông cháu cha, ăn chơi, nghe cũng biết trong nhà có bối cảnh, lại còn ở Bắc Kinh. Đó là thủ đô, trung tâm chính trị văn hóa.
Kiều Vi hơi động lòng.
“Nghĩ gì vậy?” Nghiêm Lỗi hỏi.
“Nếu như có quan hệ tốt.” Kiều Vi hỏi: “Có thể nhờ cậu ta mua hộ em ít sách không? Có tiện không?”
“Được, không phải chuyện gì to tát. Em muốn mua sách gì?”
“Sách loại khoa học kỹ thuật, cái gì đều được.”
Nếu như có sách giáo khoa đại học về khoa học kỹ thuật thì càng tốt.
“Nước ngoài… Thôi bỏ đi, nước ngoài thì bỏ đi.”
Vốn nghĩ nếu có sách toán học bên chỗ Big Brother kia cũng mua chút. Mọi người đều biết, phương diện toán học bên chỗ Big Brother kia là vô cùng đỉnh.
Nhưng hình như rất phiền toái. Dù sao là chuyện nhờ người ta.
“Em muốn cái gì em cứ nói.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh và cậu ta có quan hệ thân thiết. Thứ anh muốn, cậu ấy nhất định sẽ tận tâm tìm.”
Quan hệ bền chặt như vậy sao. Vậy Kiều Vi không khách khí, nói sách cô muốn.
Nhưng Nghiêm Lỗi nghe xong biểu cảm trên khuôn mặt hơi khác thường.
Kiều Vi nhìn biểu cảm của anh, đổi giọng: “Quá phiền toái thì thôi, cũng không nhất định cần, có thì mua, không thì thôi, không cần quá vất vả.”
Nghiêm Lỗi do dự vài giây, vẫn quyết định chân thành cởi mở, nói chuyện tử tế với Kiều Vi.
Anh nói: “Kiều Vi, hiện giờ thật sự không thích hợp thi đại học. Thông tin dừng tuyển sinh kia, tuy rằng bây giờ còn chưa chắc, nhưng cho thấy xu hướng không thích hợp thi đại học.”
“…” Kiều Vi: “Hả?”
Lối suy nghĩ của hai người không khớp.
Kiều Vi không hiểu: “Sao lại nhắc đến chuyện thi đại học?”
Nghiêm Lỗi cũng kinh ngạc: “Em nhắc tới sách giáo khoa, không phải định thi đại học?”
Trước đó cô nói gì mà khoa học công nghệ kỹ thuật, anh không hiểu lắm, cho rằng là hứng thú của cô. Nhưng sau đó cô lại muốn sách toán học của nước S.
Toán học chẳng phải môn học trong trường sao? Nghiêm Lỗi cho rằng cô vẫn chưa từ bỏ ý định muốn thi đại học.
Cuối cùng Kiều Vi hiểu rõ, bật cười: “Anh nghĩ nhiều.”
Cô ngẫm nghĩ, trong một vài tin tức anh nói cho cô lúc vừa xuyên đến có tin khả năng dừng tuyển sinh đại học, nhưng khi đó cô mới xuyên không đến đây, không tỏ thái độ gì với chuyện này.
Sau này hai người đều không nhắc đến nữa.
Cũng nên nói rõ chuyện này, đây đều là vấn đề nguyên chủ để lại cho cô.
“Nghiêm Lỗi, em không có ý định thi đại học. Hiện giờ không thi, về sau cũng không thi.” Kiều Vi nói: “Học đại học là vì học tập tri thức, trường học hiện giờ đã không học được gì.”
Kiều Vi đã hoàn thành sự nghiệp học tập ở một đời khác, không cần đến đại học tiếp nhận tri thức nữa.
Hơn nữa, ở niên đại này, thân phận học sinh cấp ba thật sự quá tốt. Ở thời đại này đã xem như là người có văn hóa, lại an toàn.
Kế tiếp, sinh viên không an toàn.
Thời điểm này, nếu như kiếm cho mình một thân phận sinh viên, vậy chỉ hơn chứ không kém gì nhảy vào Quốc quân năm 48 kia.
Nghiêm Lỗi thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra em biết. Anh cũng nghe nói là như vậy.”
Kiều Vi hỏi: “Hiện giờ giáo dục rất chặt chẽ sao?”
Nghiêm Lỗi nói: “Nghe nói đại học hiện tại hơi loạn.”
Kiều Vi thở dài.
Nghiêm Lỗi sờ đầu cô: “Sao vậy, tiếc à?”
“Không muốn loạn.” Kiều Vi nói: “Chỉ là hy vọng mỗi ngày đều thái bình.”
Nghiêm Lỗi không nói gì nữa, nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
Buổi sáng hôm sau, anh hỏi cô cần bao nhiêu vải quân đội.
Kiều Vi nói: “Em muốn làm hai cái áo, một cái một hàng cúc, một cái hai hàng cúc. Quần anh kiếm hàng may sẵn cho em đi, không cần kiếm vải riêng.”
Nghiêm Lỗi nói: “Áo một hàng cúc? Anh kiếm cho em đồng phục nữ binh không phải là được sao?”
Kiều Vi vỗ trán.
Chỉ lo làm hai cái áo màu xanh quân đội hoàn toàn không giống nhau, không ngờ áo một hàng cúc lại là quân trang kiểu nữ.
Thật khờ.
Nghiêm Lỗi cười chết: “Đầu óc không nghĩ ra đúng không.”
“Vậy một hàng cúc anh kiếm cho em một cái, trang phục Lenin thì lấy vải tự mình làm, lại thêm hai cái quần.”
Kiểu dáng cổ vest có hai hàng cúc, ở thời đại này gọi là trang phục Lenin. Kiểu dáng này là kinh điển, kể cả ở đời sau đều phổ biến, nhưng không gọi là trang phục Lenin nữa.
Kiều Vi đi làm phải nộp bản thảo.
Cô nói với trạm trưởng Lục: “Trạm trưởng, bản thảo ngày hôm qua đi họp trong huyện kêu viết, chú nhìn qua giúp cháu nhé, để cháu còn nộp cho Trưởng ban.”
Trạm trưởng Lục nhận lấy, nhìn lướt qua rồi gật đầu, đưa lại: “Được, đi đi.”
Kiều Vi lại đi tìm Trưởng ban Tạ: “Chú nhìn qua dùm cháu nhé, xem có chỗ nào cần sửa không. Cháu sửa xong sẽ cầm nộp cho Chủ nhiệm.”
Trưởng ban Tạ đọc còn cẩn thận hơn chút, bởi vì bản thảo tuyên truyền vốn là công việc của Ban Tuyên truyền.
“Không tệ.” Ông ấy đọc xong, liên tục khen ngợi: “Đi đi, nộp cho Chủ nhiệm.”
Hai lãnh đạo trực tiếp đều đã xem qua giúp, Kiều Vi mới đi tới văn phòng Ủy ban thị trấn.
Cô vừa rời đi, Ban Tuyên truyền có người châm biếm: “Trưởng ban, Kiều Vi thật lợi hại, mới đến vài ngày, đã leo lên Chủ nhiệm.”
Công việc chuyên môn của phát thanh viên là phát thanh và viết bản thảo phát thanh.
Bản thảo tuyên truyền vốn là công việc của cán bộ tuyên truyền. Kiều Vi cướp việc của người ta.
“Nếu như cậu có thể đoạt giải, giành được cờ thưởng của Ủy ban thị trấn, lại được trong huyện chỉ đích danh, đừng nói Chủ nhiệm, cậu leo thẳng lên Bí thư tôi cũng không nói thêm một câu.” Trưởng ban Tạ đẩy mắt kính, nhìn người kia, chìa tay: “Nào, cờ thưởng cậu kiếm được đâu? Lấy ra tôi nhìn xem.”
Cờ thưởng bình chọn loại tuyên truyền đều xem như chiến tích của Trưởng ban Tạ. Trưởng ban đương nhiên thiên vị cho cấp dưới kiếm được chiến tích giúp mình.
Người kia bị trào phúng, không lên tiếng.
Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban thị trấn họ Vương.
Kiều Vi đến nộp bản thảo, ông ấy rất giật mình: “Đã viết xong?”
Lần đầu tiên gặp được người có hiệu suất công việc cao đến như vậy.
Kiều Vi nói: “Công việc lãnh đạo giao cho, cháu nào dám chậm trễ. Thức đêm viết, chú nhìn xem ánh mắt cháu đỏ hoe này. Hôm nay cháu đều muốn xin lãnh đạo trở về ngủ bù.”
Thảo nào Bí thư Cao luôn khen cô.

Ads
';
Advertisement