Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Hơn 95% dân số là người địa phương. 60% là người có dòng dõi lớn.
Cắm rễ quá sâu, không sợ bất cứ điều gì, cho dù hợp nhất hay không, ai cũng không thể làm gì họ cả.
Nhân viên cơ sở có thái độ như vậy.
“Em cũng không biết thái độ của lãnh đạo ra sao.” Kiều Vi nói: “Em chỉ là một phát thanh viên thôi.”
Mọi người cười rộ lên.
Một bữa cơm, vừa ăn vừa trò chuyện, cả khách và chủ đều vui vẻ.
Khi ra ngoài tiệm cơm, sắc trời đã tối sẫm, hai gia đình tạm biệt nhau tại giao lộ, ai về nhà nấy.
Khi không còn người khác, Nghiêm Lỗi nắm lấy tay Kiều Vi, vừa đi còn vừa đong đưa.
Kiều Vi: “?”
“Anh không có việc gì đó chứ?” Kiều Vi hỏi.
Cô cảm thấy anh không bình thường.
Nghiêm Lỗi nói: “Anh vui thôi.”
Được rồi.
Kiều Vi mặc cho anh nắm.
Nghiêm Tương được Nghiêm Lỗi cõng, đã ngủ say trên lưng anh. Khi đến nhà, anh đặt cậu bé xuống giường đất.
Kiều Vi tắm rửa xong, rót nước ấm vào một cái khăn lông rồi lau mặt cho Nghiêm Tương.
Mép miệng thằng bé nhão nhét. Khoai lang ngào đường là thứ khó cưỡng lại được đối với trẻ con ở độ tuổi này. Dù là bé con thiên tài cũng không thoát khỏi.
Khi ra ngoài, cô thấy Nghiêm Lỗi đang lau mình bên cạnh giếng múc tay.
Kiều Vi vội chạy đến: “Sao lại dùng nước lạnh!”
Vào tháng chín, cái nóng dần biến mất, thời tiết trở nên dễ chịu hơn.
Nhưng nước trong giếng múc tay đã trở nên lạnh hơn rõ rệt, thậm chí đến sáng và tối còn đóng băng. Kiều Vi rửa mặt còn phải dùng nước ấm.
“Không lạnh, anh không sợ.” Nghiêm Lỗi không để tâm: “Không tin thì em sờ đi.”
Anh nắm tay Kiều Vi đặt lên làn da mình.
Lúc đầu chạm vào thì lạnh, dù sao anh cũng vừa lau mình xong. Tiếp đó, nhiệt độ trên cơ thể người đàn ông xuyên qua làn da truyền đến lòng bàn tay cô.
“Kiều Vi!” Nghiêm Lỗi cúi người xuống, ôm lấy Kiều Vi rồi giơ lên cao.
Kiều Vi bị bất ngờ, khẽ kinh hô một tiếng, sau đó ôm chặt lấy anh, hờn dỗi: “Anh bị gì đấy?”
Nghiêm Lỗi nói: “Anh vui thôi.”
Anh không thích hợp. Kiều Vi nhìn kỹ ánh mắt anh, cặp mắt ấy sáng ngời.
Cuối cùng Kiều Vi cũng hiểu: “Anh uống bao nhiêu rượu vậy?”
Cô chỉ lo nói chuyện với chị Dương, không để ý đến việc cánh đàn ông uống rượu, thế mà để anh uống say.
“Anh không say.” Nghiêm Lỗi không thừa nhận, kiên trì nói: “Chỉ là vui vẻ.”
“Kiều Vi, em biết trong những ngày qua có bao nhiêu người nói chúc mừng anh không?” Anh nói: “Họ nói rằng vợ anh thật là giỏi, lấy được giải nhất của thành phố.”
Kiều Vi ôm lấy bờ vai anh, cười hỏi: “Vậy anh vui không?”
“Anh đã nói mấy lần rồi, vui chứ.” Nghiêm Lỗi bất mãn.
“Nhưng, cũng có người nói lời chua chát…”
Kiều Vi chống trán lên trán anh: “Ồ?”
Cô có thể đoán được mấy người chanh chua kia sẽ nói những gì.
Mặc dù đến sau này, vẫn có một vài người đàn ông không chấp nhận vợ mình quá nổi bật.
“Anh có giận không?” cô hỏi.
“Không giận.” Nghiêm Lỗi nói: “Họ nói càng khó nghe, anh càng biết họ đang ghen với anh.”
Kiều Vi tựa đầu vào vai anh mỉm cười.
Nghiêm Lỗi vỗ về lưng cô, nghiêng đầu, cắn nhẹ lên cổ của cô.
Kiều Vi cũng khẽ hôn anh.
Nghiêm Lỗi lắc nhẹ cô, giơ cô lên cao hơn một chút, ôm vững lấy cô rồi đi vào nhà.
Kiều Vi tưởng rằng anh muốn ôm cô về phòng ngủ.
Nhưng Nghiêm Lỗi lại ôm cô đến bên cửa sổ, đặt cô lên giường mát.
“Ối!”
“Suỵt… Đừng đánh thức con…”
“Ở đây…”
“Không có muỗi, anh diệt sạch hết rồi.”
Giọng nói của người đàn ông mang chút trầm khàn quanh quẩn trong sân nhỏ: “Vi Vi, ánh trăng chiếu trên làn da em, trông rất xinh đẹp.”
“Để anh xem nào…”
Xoạt, áo sơ mi nữ rơi xuống dưới giường mát.
Người đàn ông cứ nói mê mang, không biết rốt cuộc là say hay tỉnh.
“Để anh xem…”
Ánh trăng rọi lên nước da cô, làm Nghiêm Lỗi nhớ đến quyển sách mình đã đọc, quyển sách đã bị cháy thành tro trong bếp.
“Giống sữa vậy.” Anh vẫn nói mê mang.
Có lẽ những người say mới là kẻ điên nhất.
Kiều Vi lại phải đi công tác.
Huyện ủy gọi điện thoại tới thông báo có cuộc họp, nhân viên tham gia cuộc họp chỉ đích danh Kiều Vi.
Lần này kể cả Trạm trưởng Lục và Trưởng ban Tạ đều không cần đi. Người đi cùng lần này là Bí thư Cao, thị trưởng Tạ và Chủ nhiệm.
Đi theo ba lãnh đạo tuổi khá lớn hơn nữa lại không quen thuộc, Kiều Vi thành thật, không đạp như điên nữa.
Ánh mặt trời đầu thu thật đẹp, đạp xe trên đường rất thoải mái.
Nội dung cuộc họp hóa ra là về sát nhập huyện và thị trấn. Lần này huyện Vĩnh Minh mở rộng, định sát nhập hai thị trấn gần nó nhất là trấn Thanh Sơn và trấn Hạ Hà Khẩu, biến thành hai khu của nó.
Tương lai, huyện mở rộng, sẽ kết nối với các khu.
Kiều Vi luôn thành thật nghe, nghiêm túc viết biên bản hội nghị.
Mãi cho đến khi trên cuộc họp bắt đầu thảo luận chuyện thay tên sau sát nhập. Có người đề nghị chuyện thay tên. Căn cứ vào một vài sự kiện lịch sử của huyện Vĩnh Minh, đề nghị đổi tên thành Bác Thành.
Kiều Vi ngẩn ngơ.
Sau khi cô xuyên vào thế giới này, bởi vì biết thành phố Lâm, do đó có thể định vị phương hướng đại khái của mình. Nhưng mà chưa từng nghe nói đến trấn Hạ Hà Khẩu, huyện Vĩnh Minh này. Cô cho rằng có thể bởi vì là địa phương nhỏ.
Nhưng cô hơi kỳ quái, thành phố Lâm đều đã có, Bắc Thành ở đâu?
Bắc Thành còn nổi tiếng hơn thành phố Lâm.
Hóa ra, huyện Vĩnh Minh chính là Bắc Thành tương lai.
Đó là thành phố công nghiệp nặng hùng mạnh.
Như vậy, rất nhiều thứ đã ăn khớp. Huyện Hạ Hà Khẩu chính là khu Hà Khẩu của Bắc Thành, trấn Thanh Sơn đương nhiên chính là khu Thanh Sơn.
Đó đều là những nơi Kiều Vi từng đến công tác khi còn khỏe mạnh, còn có thể làm việc ở kiếp trước.
Như vậy tính ra, khu vực huyện Vĩnh Minh chính là khu cũ của Bắc Thành.
Tốt rồi, hoàn toàn ăn khớp.

Ads
';
Advertisement