Chỉ cần không xảy ra sai sót lớn, nhân viên trong đơn vị của trấn nhỏ này ổn định đến mức khiến người ta tức giận, phần lớn các chức vụ đều do sinh, lão, bệnh, tử điều chỉnh.
Lục Mạn Mạn và Kiều Vi chẳng những không có cạnh tranh, mà còn có quan hệ hợp tác. Thực ra, hai cô là người gánh cả bộ phận. Kiều Vi có thể nhanh chóng làm việc, làm nhiều một chút thì Lục Mạn Mạn cũng có thể nhàn hơn.
Đó là lí do mà cô ấy giúp đồng nghiệp mới mà không hề giấu giếm.
Trong văn phòng làm việc, lãnh đạo các phòng ban khác bưng trà tới nói: “Mọi người đang bận làm gì vậy?”
Trạm trưởng Lục phẩy tờ báo, ý bảo ông ấy đang bận đọc báo. Lục Thiên Minh lật trang sách, ý bảo anh ấy đang bận đọc sách. Hồ Tuệ đang móc len đến mức trong đầu trống rỗng.
Lãnh đạo phòng ban khác đi đến cạnh Nghiêm Tương, hai mắt nhìn cậu bé khen: “Bạn nhỏ đang học sao.”
Nghiêm Tương rất lễ phép: “Cháu chào bác ạ.”
“Chào cháu, chào cháu. Rất ngoan.” Ông ta khom lưng, lộ ra đuôi sói: “Bạn nhỏ này, người buổi trưa ăn cơm với cháu là ai thế, là chị cháu sao?”
Nghiêm Tương vô cùng ngạc nhiên, đang muốn trả lời không phải, trạm trưởng Lục đã ồn ào: “Là mẹ con. Về nói với mấy tên đàn ông độc thân bên kia, đồng nghiệp mới là người nhà bộ đội, chồng là cán bộ cấp đoàn, con cái cũng lớn như vậy rồi.”
Người kia đến đây với sứ mệnh trong người, hoàn toàn thất vọng: “Haizz. Đi vô ích rồi.”
“Từ lúc ông đến là tôi đã biết không có chuyện tốt gì rồi.” Trạm trưởng Lục cười mắng: “Hôm qua người của tôi đến báo cáo, hôm nay mấy người ở bên kia vẫn nhìn chằm chằm bên này.”
“Người độc thân nhiều, tôi là lãnh đạo, không thể không vì nhân dân phục vụ.”
Buổi trưa, mọi người trong nhà ăn nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng, quần lục quân. Phòng của họ có nhiều nam giới nhất, lại có nhiều chàng trai độc thân trẻ tuổi nên tất cả đều để mắt đến cô. Với tư cách là lãnh đạo, đương nhiên ông ta không thể thoái thác, chạy đến nghe ngóng.
Lục Thiên Minh cười: “Trông Kiều Vi thật sự rất trẻ.”
Nhưng người ta là vợ quân nhân, dẫn theo con trai đi làm.
Nghĩ lại cũng phải, nếu là chị em, tất nhiên em trai có mẹ lo, đâu đến phiên chị gái.
Mấy người độc thân lâu quá đều như bị mù, không nghĩ đến chuyện này.
Lãnh đạo đi về.
Trở lại địa bàn của mình, nhóm đàn ông độc thân lại gần: “Trưởng ban, có nghe ngóng được gì không?”
Trưởng ban chậm rãi uống hớp trà: “Người ta là vợ quân nhân, mang theo con trai đi làm, đừng nhớ thương nữa, tản ra đi.”
Mấy người đàn ông độc thân hoàn toàn thất vọng.
Còn có người cố gắng hỏi lại: “Thật sao?”
“Tất nhiên rồi.” Trưởng ban nói: “Chồng là cán bộ cấp đoàn. Đãi ngộ đó là thứ mấy người so được sao?”
Không riêng gì mấy tên độc thân mà cả người xem trò vui cũng ngạc nhiên: “Chồng cô ấy là cán bộ cấp đoàn?”
“Thế thì tiền lương cấp mười bốn mười lăm đấy nhỉ?”
“Chị Lưu, chồng chị là cấp đoàn à?”
“Không phải, là cấp doanh. Cán bộ cấp đoàn lớn tuổi rồi, chồng tôi còn trẻ.”
Có người lẩm bẩm: “Trông cô ấy không lớn hơn Lục Mạn Mạn là mấy. Vậy mà lại gả cho người lớn tuổi á?”
Không ăn được nho nên chê nho chua, ngay sau đó có người giễu cợt nói: “Sao người khác có thể so với đãi ngộ của cán bộ cấp đoàn? Tôi cũng muốn gả con gái cho cán bộ cấp đoàn, ai thèm quan tâm là có già hay không?”
Mọi người cười vang, có người còn nói: “Cán bộ già rồi còn biết thương người khác cơ à.”
Lại một tràng cười nữa vang lên.
Trưởng ban thấy càng nói càng thái quá, tức giận ra oai: “Rảnh rỗi quá đúng không? Viết báo cáo xong chưa? Anh, anh, còn anh nữa mang tới cho tôi xem.”
Mọi người lập tức tản ra hết.
Lúc này Kiều Vi còn không biết tin đồn “Cô gái mới tới của trạm phát thanh gả cho cán bộ già vì cuộc sống sung sướng” đã ra đời.
Cô ôm tài liệu cũ mà Lục Mạn Mạn cho mình mang về phòng làm việc.
Nhân viên biên chế nhiều, bàn trống cũng nhiều, cô và Nghiêm Tương mỗi người một bàn.
Giọng của Lục Mạn Mạn phát ra từ trong radio.
Trạm trưởng Lục cầm tách trà lên: “Vẫn là bài này.”
Uống một ngụm trà, nhìn Kiều Vi đang học, cổ vũ cô: “Tiểu Kiều cố gắng nhanh chóng làm quen, viết được nhiều bài hơn, tạo bước tiến mới.”
“Sửa cũ thành mới hơi khó.” Kiều Vi khen cháu gái ruột ông ấy: “Mạn Mạn viết bài rất cẩn thận, rất giỏi, tôi phải học tập thật tốt mới được.”
Trạm trưởng Lục thỏa mãn, khiêm tốn nói: “Đừng khen con bé như thế, con bé nghe thấy thì đuôi lại vểnh lên tận trời.”
Kiều Vi nói: “Em ấy còn trẻ, phải có tinh thần phấn đấu.”
Hồ Tuệ tiếp tục đan len không não.
Lục Thiên Minh hiểu rõ, liếc nhìn Kiều Vi, thầm gật đầu trong lòng.
Lại nhìn Nghiêm Tương bên cạnh. Anh ấy có ba cô con gái rồi, hiện tại không biết cái thai thứ tư có phải con trai không.
Nhìn con trai nhà người khác, anh ấy thích không chịu được.
Anh ấy khép sách lại, quơ tay: “Nghiêm Tương, cháu đọc sách xong chưa? Thư viện cũng có sách, cháu có muốn đọc không? Chú đưa cháu đi.”
“Dạ?” Nghiêm Tương nhìn lên.
Thật ra mỗi quyển sách cậu bé đã đọc đi đọc lại mấy lần, cả cuốn sổ tay kỹ thuật nông nghiệp và sổ tay kỹ thuật nuôi heo ở nhà cũng đọc rồi.
Bởi vì sách có hạn cho nên chỉ có thể đọc lại.
Cậu bé quay đầu nhìn Kiều Vi: “Mẹ ơi?”
Kiều Vi mới tới còn không quen hoàn cảnh, nghe nói có thư viện cũng vui vẻ, lập tức đồng ý: “Đi đi, đừng có chạy lung tung, đi theo chú. Đi lạc thì nhớ phòng ban chúng ta là phòng phát thanh.”
Lục Thiên Minh nói: “Sao cậu bé có thể đi lạc được, có tôi trông mà.”
Công việc của anh ấy là bảo trì và sửa chữa, lúc nào có trục trặc thì anh ấy mới có việc làm, mỗi ngày đều ở trong phòng đến khi hết giờ.
Bỗng nhiên có một đứa bé tới, chơi với trẻ con còn có thể giết thời gian.
Anh ấy đưa Nghiêm Tương đi.
Kiều Vi hỏi trạm trưởng Lục: “Hình như tôi không thấy ai đưa con đi làm cùng, chẳng lẽ chỉ có mình tôi thôi ư?”
“Đúng là không có ai dẫn theo, thỉnh thoảng cũng có.” Trạm trưởng Lục nói.
Hồ Tuệ có quyền lên tiếng trong đề tài này, đưa cho cô lời giải thích sau khi quan sát một thời gian dài: “Gia đình quân nhân có nhà trẻ, tuy nhỏ nhưng có nhà trẻ là được. Lớn hơn là có thể cho vào trường học.”
“Những người khác có người nhà ở trong trấn, trong nhà có người già trông con hộ, nên không cần đưa con tới đơn vị.”
Việc một người già chăm sóc một nhóm trẻ con cũng là chuyện bình thường. Trẻ con thì đều thả rông, trông một đứa cũng là trông, trông một đám cũng là trông. Mỗi đứa đều có cơm ăn, không bị đói là được.
Đây là ưu thế của người địa phương.
Nhưng gia đình quân nhân cũng có nhà trẻ.
“Sao em không đưa Tương Tương đi nhà trẻ.” Hồ Tuệ hỏi.
Kiều Vi nói: “Nếu cô giáo nhà trẻ nào cũng thích sạch sẽ như chị, làm mọi thứ không nhiễm chút bụi bặm nào thì em sẽ yên tâm đưa đi.”
Hồ Tuệ vỗ tay một cái: “Đúng thế, chị cũng ngứa mắt nhà trẻ ấy rồi, chỗ nào cũng bẩn. Nếu không giao cho chị đi, lúc nào chị cũng sẽ để đứa bé sạch sẽ. Em cứ yên tâm giao Nghiêm Tương cho chị!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất