Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Kiều Vi vui vẻ đi ăn trưa cùng Hồ Tuệ.
Nhà ăn không lớn, nhiều người mang hộp cơm về ăn tại văn phòng. Hai người họ và Nghiêm Tương thì ở lại ăn tại nhà ăn.
Rõ ràng Hồ Tuệ cũng có ý định tiếp cận Kiều Vi.
Con người vốn có bản năng tụ họp và lập phe nhóm. Huống chi hiện tại trong văn phòng ngoài họ ra, những người còn lại đều là dân địa phương họ Lục. Hồ Tuệ không tiếp cận Kiều Vi thì cũng không biết tiếp cận ai.
Biết ngay mà.
“Lục Mạn Mạn và trạm trưởng là chú cháu. Lục Thiên Minh không phải là người cùng một nhà với trạm trưởng, họ là anh em họ.”
“Bố của Lục Mạn Mạn là phó chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu.”
“Trưởng ban Tạ phòng tuyên truyền là anh rể họ của trạm trưởng.”
Không cần Kiều Vi hỏi, Hồ Tuệ đã nói lia lịa.
Phải luôn tin vào khả năng thu thập thông tin của các bà, các chị.
“Đợi đã, đợi đã.” Kiều Vi cũng không rõ nhiều cái: “Anh rể họ là sao?”
“Ôi, các người ở thành phố gì mà cái gì cũng không biết, quan hệ họ hàng cũng không rõ.” Hồ Tuệ chế nhạo, giải thích cho cô: “Vợ của trưởng ban Tạ là chị họ của trạm trưởng. Nếu là chị ruột thì gọi là anh rể. Nhưng cô ấy là chị họ, nên tôi nói là anh rể họ, chị em con bác con chú, rất thân.”
“Ồ, ồ!” Kiều Vi gật đầu liên tục suốt bữa ăn.
Rửa tai lắng nghe.
Học lại “Bài ca gia đình” từ đầu!
Ăn cơm trưa xong, Kiều Vi đưa Nghiêm Tương về nhà ngủ trưa.
Những người ăn cơm ở căng tin xong không muốn về nhà thì nằm ngủ luôn trong văn phòng.
Những người làm ca chiều cũng bắt đầu từ hai giờ rưỡi, chỉ sớm hơn phát thanh viên nửa tiếng, cũng có thời gian để ngủ. Thậm chí có vài người giống Kiều Vi, ăn cơm ở căng tin xong thì về nhà ngủ, vì nhà họ khá gần.
Người sống ở thành phố lớn từ nhỏ như Kiều Vi, đi một lượt cũng mất từ một đến một tiếng rưỡi, hoàn toàn không quen với cuộc sống sinh hoạt nhàn nhã của trấn nhỏ này.
Chỉ thấy thán phục.
Nhưng ngủ trưa thật sự là một thói quen sinh hoạt vô cùng tuyệt vời.
Tỉnh dậy, nghĩ đến việc buổi chiều đi làm, không hề mệt mỏi hay buồn chán chút nào. Đi làm giống như đi công viên… Chính là đi dạo đấy.
Thì ra trước đây người ta đi làm như vậy.
Bây giờ cuối cùng Kiều Vi cũng hiểu tại sao thế hệ trước hay mắng đám thanh niên “Đi làm cứ kêu khổ kêu mệt”, khiến người ta cảm thấy các cụ nói mà không biết ngại, bất lực trước việc không thể khơi thông.
Đó là vì đi làm của đời trước hoàn toàn khác với kiểu xã súc 996 của đời sau.
Khoảng cách thời đại này thì tìm ai nói được đây.
Ngủ trưa dậy, Nghiêm Tương hỏi: “Mẹ, chúng ta có đi làm nữa không?”
Kiều Vi ngạc nhiên: “Con thích đi làm sao?”
“Thích.”
Kiều Vi không thể hiểu nổi.
Nhưng buổi chiều cô quan sát cậu bé, hiểu ra chút ít.
Mọi người trong văn phòng làm việc của riêng họ, không làm phiền lẫn nhau. Điểm chung duy nhất của họ là uống trà.
Thậm chí còn không có mùi thuốc lá. Ở thời đại mà lương thực còn phải lên kế hoạch, đối với đàn ông thì thuốc là đồ xa xỉ. Cho dù có hút cũng không hút nhiều, dù sao điều kiện kinh tế không cho phép.
Vì vậy không khí trong văn phòng khá trong lành, mát mẻ. Trên bệ cửa sổ, những bông hoa khác nhau đang nở rộ, hương thơm của hoa và mùi trà tràn ngập không khí.
Hồ Tuệ chăm chú đan len. Mỗi một móc đều có quy luật, tuần hoàn không ngừng lặp lại.
Trạm trưởng Lục và Lục Thiên Minh, một người đọc sách, một người đọc báo, phát ra âm thanh trang giấy ma sát với nhau.
Ngoài ra, khi ai đó nhấc tách trà lên để uống trà, có vẻ như một công tắc nào đó được kích hoạt. Trước khi ấm trà được đặt xuống bàn, hai người khác đã lần lượt nhấc ấm trà lên.
Âm thanh uống trà, âm thanh đặt ấm trà xuống bàn lần lượt vang lên, sau đó lại yên tĩnh.
… Rất trật tư.
Trong phòng làm việc có cảm giác vô cùng trật tự.
Kiều Vi nhìn Nghiêm Tương đang ngồi ở một cái bàn trống đọc sách, rõ ràng là bầu không khí yên tĩnh của phòng làm việc rất hòa hợp với cậu bé.
Kiều Vi xoa thái dương.
Ba giờ, Lục Mạn Mạn tới. Bình thường cô ấy không đúng giờ như vậy, muộn nửa tiếng là chuyện bình thường.
Nhưng chẳng phải có đồng nghiệp mới đến sao, cô ấy cần phải làm gương. Nếu không đồng nghiệp mới sẽ chẳng học được gì cả, chỉ học được việc đi trễ về sớm thôi, đến lúc đó người vất vả chính là cô ấy chứ ai.
Dù sao trưởng trạm là chú của cô ấy, người khác có thể không để ý trạm phát thanh thế nào, nhưng cô ấy không thể khiến chú hai sụp đổ được.
Đồng nghiệp không cố gắng, bị bệnh, mang thai, cũng là cô ấy chống đỡ.
Phiền chết đi được.
Lục Mạn Mạn là cô gái có sức sống, hừng hực đi đến: “Kiều Vi, hai chúng ta đi đến phòng phát thanh đi.”
Chuyện này phá vỡ trật tự và yên tĩnh của phòng làm việc.
Tất nhiên Nghiêm Tương sẽ không nói gì với người lớn, nhưng bạn nhỏ nhăn mày lại, tỏ vẻ bất mãn.
Giống như lãnh đạo số hai trong phòng làm việc vậy.
Kiều Vi vỗ đầu Nghiêm Tương, đi theo Lục Mạn Mạn.
Một lát sau, trạm trưởng Lục buông tờ báo ra uống trà, nhìn thoáng qua cậu bé Nghiêm Tương đang yên lặng đọc sách, khen ngợi: “Đứa trẻ ngoan.”
Lục Thiên Minh uống trà: “Rất ngoan.”
Hồ Tuệ cũng uống một hớp trà: “Sao lại nghe lời thế.”
Mặc dù bạn nhỏ không nói, nhưng lưng lại càng ưỡn thẳng hơn.
“Thật ra cũng không có chuyện gì cần phát thanh.” Trong phòng phát thanh, Lục Mạn Mạn và Kiều Vi nói chuyện: “Đều là chuyện lặt vặt, có gì đáng để phát tin?”
“Vừa vào họp, trưởng ban Tạ đã gây áp lực lên chúng ta, đáng nhẽ bọn họ tự tuyên truyền bài viết của họ, chúng ta chỉ cần phổ biến là được, bây giờ đến cả bản thảo cũng đẩy sang chỗ chúng ta.”
“Bây giờ chúng ta được yêu cầu xuất bản ít nhất một bài viết một tuần, một bài viết có thể đọc trong một tuần.”
Kiều Vi mỉm cười: “Chị sẽ thử xem.”
“Được.” Lục Mạn Mạn đưa cho cô.
Kiều Vi nhanh chóng đọc lướt qua, là học tập tư tưởng của các vĩ nhân.
“Những bài trước đâu? Chị học hỏi một chút.” Kiều Vi nói: “Học nhanh thì em cũng thoải mái hơn.”
“Em nhìn là biết chị rất có năng lực.” Mặt mày Lục Mạn Mạn rạng rỡ.
Cô ấy kéo tủ hồ sơ ra, lấy ra hai tập tài liệu: “Chị xem mấy cái này trước đi! Những thứ khác ở bên trong, sau này chị lấy ra xem. Chìa khóa treo trên tường trong phòng làm việc.”
Mặc dù cùng vị trí, nhưng tiền lương tăng theo tuổi nghề. Đến độ tuổi nghề nhất định, tiền lương sẽ tăng.
Không có áp lực thành tích, không có KPI.
Không hề tồn tại sự cạnh tranh.
Còn thăng chức? Nhân viên có thể đào hố mới vì cây củ cải, nhưng vị trí lãnh đạo lại là một cây củ cải một cái hố.

Ads
';
Advertisement