Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 113:
Nghiêm Lỗi vừa ăn cơm vừa mỉm cười nhìn cô.
Kiều Vi thoải mái dựa vào gối: “Anh nhìn gì thế?”
Nghiêm Lỗi nói: “Nhìn em.”
Kiều Vi: “?”
Nghiêm Lỗi: “Nhìn em đẹp.”
Trong mắt anh còn có ý cười.
Xong rồi, cán bộ nghiêm túc bị cô dạy hư thật rồi.
Vậy mà hôm nay anh lại xin nghỉ để đi mua đệm rơm. Anh chính là bộ đội đó.
Dã tâm này quá rõ ràng rồi.
Kiều Vi quay mặt sang chỗ khác cười.
Nghiêm Tương không hiểu ra sao, không biết bố mẹ đang cười cái gì. Cậu bé đã thu dọn đồ của mình xong, thúc giục: “Bố ăn nhanh lên, chúng ta đi tắm thôi!”
Sáng thứ tư, vừa mở mắt ra mà Kiều Vi đã hối hận muốn chết.
Sau khi lót đệm cỏ, đúng là giường đất êm ái hơn nhiều, đầu gối cũng không bị cộm đau nữa.
Nhưng cô đã thả hổ về rừng rồi.
Cuối cùng anh cũng dùng khả năng tự học cao siêu của mình ở chỗ nên dùng.
Lại còn tràn trề tinh lực và ham muốn khám phá.
Rõ ràng hình tượng trước đây của anh là lạnh nhạt, cấm dục, vậy mà giờ anh đã hoàn toàn OOC.
Đối với Kiều Vi, cô cảm thấy một tuần hai, ba lần là tần suất phù hợp với thanh niên hơn hai mươi tuổi. Tại sao lại là hai, ba lần? Tất nhiên là vì giữa chừng phải có ngày nghỉ ngơi rồi.
Nhưng Nghiêm Lỗi không nghỉ ngơi mà lăn lộn đến nửa đêm suốt hai ngày liên tiếp, làm xương cô như muốn rụng rời ra hết.
Kế hoạch dậy sớm chạy bộ tập thể dục của cô cũng bị anh phá đám.
Ác giả ác báo, Kiều Vi tức đến mức đập giường bôm bốp.
“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi à?” Nghiêm Tương nghe thấy tiếng động nên chạy vào: “Bố để lại tờ giấy cho mẹ.”
Cậu bé lại chạy ra ngoài mang tờ giấy đó vào: “Đây ạ!”
Kiều Vi nhận lấy, chữ viết hơi ẩu, rõ ràng là Nghiêm Lỗi viết vội.
“Trong nhà không có thức ăn. Nếu em thật sự không dậy kịp để đi chợ thì cứ đến nhà ăn ăn đi.”
Tất nhiên là Kiều Vi biết trong nhà không có thức ăn. Sáng hôm qua cô không dậy được, chợ ở đây lại là chợ sáng, nếu đi muộn thì chẳng còn gì.
Hôm qua do anh mà cô mệt đến mức không dậy nổi để đi chợ, cho nên hôm nay trong nhà đã hết sạch thức ăn rồi.
“Con ăn gì chưa?”
“Con ăn bánh quy rồi ạ.”
Tức thật, ông bố xấu xa làm con trai phải ăn sáng bằng bánh quy hai ngày liên tiếp.
“Con lấy một cái cho mẹ đi, mẹ ăn qua rồi chúng ta nhanh chóng đi mua đồ ăn!”
Nào ngờ, Kiều Vi mới xách giỏ ra khỏi cổng vài bước đã thấy chị Dương đi đến với vẻ mặt rất xấu.
“Tiểu Kiều!” Chị ta nắm lấy tay Kiều Vi: “Tiểu Kiều!”
Kiều Vi kinh ngạc: “Chị dâu, chị sao thế?”
Chị Dương cũng xách theo giỏ đựng thức ăn, bên trong còn có thịt và trứng gà, rõ ràng là vừa đi chợ, chưa về nhà.
Chị ta nắm chặt lấy tay Kiều Vi, tay chị ta còn hơi run run. Hiện giờ cảm xúc của chị Dương đang không ổn định, có lẽ là do tức giận hoặc là sợ hãi, cũng có thể là vì cả hai.
Môi chị Dương mấp máy.
Kiều Vi kéo tay chị ta: “Đi, vào nhà rồi nói.”
Cô kéo chị Dương vào nhà mình, bảo Nghiêm Tương tự đi chơi rồi kéo chị Dương ngồi xuống giường trúc: “Chị sao thế? Có chuyện gì à?”
Ngực chị Dương phập phồng, đợi đến khi bình tĩnh hơn một chút, hốc mắt chị ta lập tức đỏ bừng lên: “Tôi ở chợ nghe bọn họ, bọn họ nói… lão Triệu… cặp với một nữ binh.”
Chị ta nghe mà sững sờ.
Chị ta là kiểu phụ nữ truyền thống, cả đời chỉ xoay quanh việc sinh con, giúp chồng dạy con.
Chồng chị ta xuất sắc làm chị ta cũng được sống tốt theo, lần nào về quê cũng được họ hàng hâm mộ.
Giờ nghe nói chồng cặp kè với cô gái khác, chị ta ngơ ngác bàng hoàng.
Nhưng Kiều Vi cúi xuống suy nghĩ một chút rồi ngắt lời: “Không thể nào!”
Thật ra thời gian này vẫn chưa bước vào cốt truyện. Về lý thì Kiều Vi không rõ lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng thời đại này không phải là thời đại tự do yêu đương ly hôn giống như đời sau, đây là thời đại nếu ngủ với nhiều người sẽ bị bắn chết vì “Tội lưu manh”.
Vấn đề tác phong sinh hoạt của cán bộ bình thường đã rất nghiêm trọng, chưa kể đoàn trưởng Triệu là quân nhân.
Nếu anh ta dám phạm sai lầm này thì đã bị cách chức từ lâu, có lẽ sẽ cho anh ta giải ngũ rời đi.
Nhưng đoàn trưởng Triệu là cậu của nữ chính Lâm Tịch Tịch, một vai phụ quan trọng, có thể nói là xuyên suốt toàn văn.
Công việc của anh ta yên ổn, không có dấu hiệu bị ảnh hưởng nào.
Hiển nhiên chuyện chị Dương nói không thể nào là sự thật.
Chị Dương được Kiều Vi trấn an, cảm xúc cũng ổn định lại: “Đúng, đúng, lão Triệu nhà tôi không phải hạng người đó! Đúng, không phải.”
Lúc đó chị ta luống cuống, đầu óc hỗn loạn, lảo đảo về nhà, trong nhà chỉ có cháu gái của chồng và hai đứa nhỏ.
Chị ta không thể đối mặt với bọn trẻ trong trạng thái này được, đang hoảng hốt thì nghĩ đến Kiều Vi, có bệnh vái tứ phương, bèn chạy sang chỗ Kiều Vi.
Đến đúng chỗ rồi.
“Nhất định là nói bậy.” Kiều Vi nói: “Ai nói thế.”
“Tôi, tôi…” Chị Dương nói: “Tôi quay lưng về phía họ. Tôi nghe thấy bọn họ nhắc đến tên lão Triệu, tôi hoảng quá, lại sợ bọn họ thấy tôi, tôi, tôi chạy luôn…”
“Càng đồn bậy đồn bạ sau lưng, càng là giả.” Kiều Vi vỗ vỗ lưng chị ta: “Chị đừng hoảng. Nếu chị đã tin tưởng anh Triệu, thì đợi buổi tối nói chuyện với anh ấy xem.”

Ads
';
Advertisement