Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 111:
Thử một chút thì có vẻ khúc gỗ treo hơi cao, hạ xuống hơi nông.
Người thợ mộc lại cởi dây điều chỉnh lại.
Thử lại thì thuận lợi rồi.
Kiều Vi cầm cái chuôi nhỏ, dùng côn gỗ xoay vòng tròn trong chậu.
Nước chảy ào ào theo vòng tròn.
Giống với máy giặt quần áo, hơn nữa cũng không tốn sức, còn thuận tiện để hoạt động khớp vai và các đốt ngón tay.
Làm cái này chỉ giúp tiết kiệm công sức khi giặt quần áo, Kiều Vi không ngờ nó lại có tác dụng giải toả căng thẳng như vậy.
Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp, nước chảy ào ào xung quanh.
Ba vòng bên trái, ba vòng bên phải.
Tiếc là đang có người ở đây, không thể xoay mông hay vặn eo.
Nhưng cô rất vui, rất hạnh phúc.
Hai người thợ mộc ăn xong mấy chén chè đậu xanh ngọt bùi rồi đi tới, hơi bối rối nói: “Ờm… Tôi làm thử được không?”
“Tôi cũng thử!”
“Công nhận là cái này đỡ tốn sức hơn thật.” Thợ mộc đang nghịch vui vẻ nói.
Một người khác thì chắp tay sau lưng, cúi xuống quan sát: “Cái này có giặt sạch được không?”
“Khá sạch đấy.” Kiều Vi nói: “Tôi ngâm qua trước, dùng một mẩu xà phòng nhỏ, hòa tan với nước ấm rồi ngâm.”
Nhưng người dân trong thị trấn nhỏ cũng giống với người ở quê, đều không nỡ dùng xà phòng.
Kiều Vi nhìn thấy biểu cảm của hai thợ mộc thì sửa lời: “Để hôm nào tôi thử dùng bồ kết xem. Tôi nghĩ sẵn rồi, đầu tiên là giã bồ kết trong cối giã tỏi trước, lại hòa với nước ấm để ngâm quần áo, chắc là hiệu quả cũng không khác xà phòng là mấy. Vậy thì có thể tiết kiệm được xà phòng rồi.”
Thứ khó kiếm nhất trong thời đại này không phải lương thực mà là sản phẩm công nghiệp.
Rất nhiều người đều không nỡ dùng xà phòng. Nhưng vừa đổi thành bồ kết là mấy thợ mộc đã thấy dễ dàng hơn nhiều.
Thậm chí bọn họ còn đề xuất cho cô: “Dùng tro bếp ngâm quần áo cũng được.”
Nhiên liệu khi đun bếp đều là củi gỗ, cỏ khô, nên tro bếp cũng chính là phân tro, có khả năng làm sạch. Đây vốn là biện pháp mà các cụ đã truyền lại qua hàng nghìn năm.
“Đúng thế!” Kiều Vi nói: “Thật ra nguyên lý của cái này chính là đổi từ đập quần áo sang quay quần áo. Không phải đập quần áo cũng là vì để bồ kết dính đều vào quần áo hay sao? Nguyên lý giống nhau, chỉ là cách thức không giống nhau mà thôi.”
Cách dùng từ của cô nghe cứ như người làm công tác văn hoá.
Cách nói năng và phong thái của cô cũng rất khác, trông vô cùng thoải mái, thong dong, nhìn giống như người tới từ thành phố lớn.
Hai người thợ mộc đều phải nhìn Kiều Vi bằng ánh mắt khác, một người còn hỏi: “Bức tranh kia là do cô vẽ à?”
“Tranh là tôi vẽ, nhưng ý tưởng thì không phải của tôi.” Kiều Vi cười đáp: “Trước đây tôi từng nhìn thấy thứ này ở nơi khác, nên mới muốn học theo để tiết kiệm sức lực.”
Một thợ mộc giơ ngón cái lên.
Kiều Vi cười rất tươi.
Hai thợ mộc rời khỏi nhà họ Nghiêm, họ đẩy xe, vừa đi vừa nói chuyện.
“Nhà cán bộ này cũng không giàu có như tôi tưởng.” Một người nói: “Trông nghèo lắm, anh có nhìn thấy không, nhà họ còn treo giày rơm đấy.”
Một người khác nói: “Không biết cái trên giường trúc là gì? Gối dựa à? Tất cả đều được làm bằng vải thô, chỉ có một cái là được nhuộm màu.”
Ba cái gối dựa của Kiều Vi có hai cái màu gốc, một cái màu lam.
Vải thô vốn đã không đắt, thậm chí màu gốc còn rẻ hơn màu lam bởi vì nó không cần nhuộm màu.
Vợ của đoàn trưởng Nghiêm còn không nỡ tiêu tiền làm ba cái màu lam, cô chỉ làm một cái màu lam, hai cái khác thì giữ nguyên màu gốc.
Là vì không mua được vải à?
Trông có hơi… bủn xỉn.
“Sao có thể gọi là bủn xỉn được.” Một thợ mộc nói: “Anh nhìn xem chè đậu xanh của người ta có bao nhiêu đường, tặng thuốc lá cũng hào phóng. Người ta không phải, không phải cái gì…”
Một người khác cũng nói: “Đúng đúng đúng, không phải bủn xỉn, không phải bủn xỉn. Ờm… là… ờm…”
“Giản dị mộc mạc!”
“Đúng vậy, nói rất đúng, giản dị mộc mạc, không quên gốc rễ.”
Kiều Vi nào biết hai thợ mộc nói về phong cách dân dã của cô như vậy. Cô đang vui vẻ giặt sạch một chậu quần áo.
Đúng lúc Nghiêm Tương ngủ trưa dậy, Kiều Vi bèn gọi Nghiêm Tương đến giúp cô vắt quần áo, chủ yếu là do có cái quần dài nên không dễ vắt lắm.
Tuy sức của Nghiêm Tương nhỏ, nhưng cậu bé chỉ cần cầm chặt, không buông tay là được.
Hai người cùng làm thì dễ hơn nhiều.
Nghiêm Tương còn chơi “máy giặt” một lát, cậu bé chơi rất vui vẻ.
Thứ ba là ngày Nghiêm Lỗi đi họp.
Sau khi thảo luận xong mấy chuyện thông thường, Nghiêm Lỗi đệ trình “Đề xuất nuôi bò lấy sữa để bổ sung dinh dưỡng cho con cái và người nhà của quân nhân” cho lãnh đạo.
Con cái và người nhà của quân nhân là ai?
Chính là vợ con của cán bộ và lãnh đạo đang ngồi ở đây chứ ai.
Hơn nữa, Nghiêm Lỗi từng được Kiều Vi phổ cập khoa học về chuyện bổ sung canxi và phát triển chiều cao, nên anh lại giảng lại kiến thức này cho mọi người.
Lãnh đạo cảm thấy: “Cái này được. Làm đi, làm đi!”
Bộ đội vốn đã tự nuôi heo và nuôi dê, cũng nuôi cả bò nhưng đó là bò lấy thịt. Mỗi loại bò đều khác nhau rất nhiều.
Hơn nữa, nếu muốn bảo đảm lượng sữa bò cho tất cả, hoặc ít nhất là đa số gia đình cán bộ thì một, hai con bò cũng chẳng bõ bèn gì.
Việc này phải do bộ phận hậu cần thảo luận và lên kế hoạch để có thể đưa vào thực tế.

Ads
';
Advertisement