Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 106: Cảm nhận nhiệt độ
Một tiếng “bịch” vang lên, Nghiêm Lỗi chống tay lên tường, đẩy Kiều Vi vào cánh cửa.
Anh không quen thân mật với vợ bên ngoài phòng ngủ thế này, cứ cảm thấy đây là một chuyện không đúng đắn.
Nhưng cơ thể của anh không nghe lời.
Miệng khô lưỡi khô, mạch máu nóng lên.
Hai thân thể như hai cục nam châm trái dấu hút nhau, không thể nào chống lại lực hút này.
Kiều Vi ngửa đầu ra sao, tựa vào cửa, ngước lên nhìn Nghiêm Lỗi.
Chóp mũi chạm chóp mũi, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Thân thể dán vào thân thể, cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Nghiêm Lỗi cúi đầu, ngậm lấy đôi môi Kiều Vi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nghiêm Lỗi buông thả như vậy, ôm hôn vợ ở một nơi ngoài phòng ngủ.
Một khi ngọn lửa trong người bốc cháy thì không thể khống chế.
Bàn tay anh xốc áo sơ mi trắng lên.
Vội vã, thô bạo.
Vết chai trong lòng bàn tay cũng run rẩy.
Hơi thở dần nặng nề.
Cuối cùng anh không thể kiềm chế nổi, ôm lấy eo cô, nhấc cô lên một cách dễ dàng.
Kiều Vi ôm bờ vai anh, như gấu Koala.
Nghiêm Lỗi ôm cô đi vào phòng ngủ, đá cửa đóng lại.
Đèn trong phòng sách không được bật lên, rèm cửa trên vách ngăn chỉ được chiếu sáng một nửa, ánh sáng trong phòng ngủ lờ mờ.
Người đàn ông cởi áo may ô, cơ bắp mơ hồ phập phồng.
Đầu gối Kiều Vi chặn anh lại, nhẹ nhàng nói: “Cái kia đâu.”
Người đàn ông hơi không cam lòng, nhỏ giọng cầu xin cô: “Không dùng không được à?”
Giọng nói của Kiều Vi cũng rất kiên quyết: “Không được.”
Nghe hai chữ này giống hệt với cô trước đây.
Nghiêm Lỗi đưa tay lấy một thứ gì đó ra từ dưới gối.
Bao cao su. Thời đại này không như ở tương lai, kỹ thuật rất lạc hậu, đây còn không phải đồ dùng một lần.
Nhưng Kiều Vi vẫn yêu cầu anh dùng thì cô mới cho phép anh quan hệ.
Người đàn ông đã nhịn quá lâu, chẳng còn duy trì được giáo dục văn minh gì, nghìn dặm đất đai bị chặt phá là nương rẫy, trở về bản năng nguyên thủy nhất.
Không phải thời đại này không có biện pháp tránh thai, nhưng rất ít người dùng.
Điều này nằm trong lời kêu gọi hàng đầu của mẹ Đặng.
Nhưng lúc này mọi người không có ý thức về việc tránh thai, đàn ông và phụ nữ kết hôn trở thành vợ chồng, sinh con liên tục là chuyện bình thường.
Nhà ai không có bốn năm đứa con thì không ổn.
Nhưng sau khi Kiều Vi Vi sinh Nghiêm Tương, cô không muốn sinh con nữa. Lúc ở bệnh viện cô hỏi bác sĩ có cách nào ngừa thai không, được bác sĩ phổ cập kiến thức có dụng cụ tránh thai.
Đồ vật này phải xin ở đơn vị, cô kìm nén xấu hổ bảo Nghiêm Lỗi đi đơn vị xin vật này.
Lúc đó cãi nhau một trận, sau đó vợ chồng chiến tranh lạnh, nhưng cuối cùng Nghiêm Lỗi vẫn đồng ý.
Kiều Vi vô cùng biết ơn Kiều Vi Vi.
Những ngày gần đây sau khi xuyên qua, quan hệ giữa cô và Nghiêm Lỗi dần trở nên tốt đẹp, nhưng không tốt đến mức muốn sinh con cho anh.
Nghiêm Lỗi dùng đồ vật chế tạo thô ráp này, cảm giác của anh giảm đi nhiều, nhưng Kiều Vi có thể tránh nỗi đau khi mang thai sinh con, từ đó có thể vui vẻ hưởng thụ chuyện nam nữ.
Kiều Vi thở dốc, ôm chặt vai Nghiêm Lỗi.
Lâu rồi Nghiêm Lỗi không làm chuyện này, anh lập tức không dám động. Trong không gian mờ tối, tiếng hít thở vô cùng rõ ràng.
Đèn ở phòng sách chưa tắt hắt lên khe hở màn cửa tạo nên vệt sáng trên vách tường.
Kiều Vi ngửa đầu nhìn vầng sáng kia.
Dường như thời gian trở nên rõ ràng.
Cô vượt qua thời gian và năm tháng, thậm chí chiều không gian, làm chuyện ấy với một người đàn ông thời đại khác.
Cô dời mắt nhìn Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi cũng đang nhìn cô.
Lát sau, môi bọn họ khẽ chạm vào nhau, giống như mở công tắc, khiến gió táp mưa rào.
Quân đội ở thời đại này vẫn dùng kê cộng với súng trường.
Kiều Vi không thể nào tưởng tượng được Nghiêm Lỗi dũng mãnh trên chiến trường thế nào mới có thể lên làm đoàn trưởng ở tuổi này.
Mỗi lần anh dùng sức đều khiến người ta nghĩ anh sắp phun ra, nhưng lần nào cũng thêm lần nữa.
Điều tiếc nuối là Nghiêm Lỗi có lực eo mạnh như vậy… Chỉ biết tư thế truyền giáo.
Kiều Vi: “…”
Chỉ dùng một tư thế trong thời gian quá dài ai mà chịu được, xương cốt cô không chịu nổi.
Nhưng cô không thể hướng dẫn Nghiêm Lỗi được, cô nhớ rõ bây giờ mình vẫn là lính mới, giống như anh.
Kiều Vi cắn môi, ưm mấy tiếng.
Nghiêm Lỗi dừng lại: “Sao thế?”
Kiều Vi nói: “Anh đè làm em đau khớp.”
Nói xong cô chỉ bắp đùi.
Nghiêm Lỗi do dự: “Vậy…”
Kiều Vi nói: “Anh nhấc chân em lên cao đi, cảm giác sắp chuột rút rồi.”
Nghiêm Lỗi làm theo, quan tâm hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Khá hơn rồi, cứ giơ cao như vậy, thả xuống lại đau.” Kiều Vi nói.
Vậy… Nghiêm Lỗi do dự.
May mà Kiều Vi nói tiếp: “Anh tiếp tục đi.”
Nghiêm Lỗi khẽ thở ra, anh không dám thả chân Kiều Vi xuống, sợ cô đau.
Vậy cứ thế đi.
Nhưng Nghiêm Lỗi lại phát hiện điều kỳ diệu.
Không thể nói ra.
Lại không dám để cô phát hiện.
Dần dần hơi thở anh trở nên nặng nề hơn.
Kiều Vi lại ưm một tiếng: “Đau lưng.”
Nghiêm Lỗi vội hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Kiều Vi nói: “Nằm lâu quá để em nghiêng người xem.”
Nghiêm Lỗi giữ yên để cô chậm rãi xoay người.
Kiều Vi phát ra tiếng thở dài, giống như không còn đau nữa: “Anh tiếp tục đi.”
Rất trùng hợp.
Nghiêm Lỗi càng lúc càng có thể cảm nhận được điều kỳ diệu trong đó.

Ads
';
Advertisement