Chương 105: Lắp đèn
Nghiêm Lỗi vui vẻ: “Cách hay, dùng vải tái chế.”
Người thành phố biết cách sống thoải mái thật.
Kiều Vi rửa tay rồi bước tới ngồi xuống. Cô vặn vẹo cơ thể nói: “Vẫn hơi lún.”
“Ông lão thợ may ở cửa hàng may bảo em nhét thêm chút cỏ khô vào. Ông ấy nói cỏ khô có tính đàn hồi, có thể làm đệm phồng lên.”
Nghiêm Lỗi nói: “Ông ấy nói đúng. Hồi nhỏ bọn anh chơi trên đống cỏ khô, đè nó dẹp lép nhưng chỉ cần đi xuống thì một lát sau nó lại phồng lên như cũ.”
Kiều Vi hỏi: “Vậy lấy cỏ khô ở đâu ạ?”
Nghiêm Lỗi nói: “Để anh tìm cho em, em cần bao nhiêu?”
Thật ra Kiều Vi cũng không chắc lắm, hai tay giang ra ướm: “Cỡ này?”
Nghiêm Lỗi nghe vậy thì biết là Kiều Vi cũng không rõ lắm: “Được rồi, em đừng quan tâm nữa, để anh.”
Chuẩn bị nhiều một chút, dư cũng không sao, cỏ khô trong nhà đều dùng để nhóm lửa.
Nghiêm Lỗi ngẩng đầu nhìn dây điện: “Lắp đèn rồi sao?”
Anh đứng dậy đi về nhà vệ sinh theo hướng dây điện, định đi xem bóng đèn. Nhưng vì ngẩng đầu lên, nên đi được nửa đường thì bị vấp phải cái hố, may mà anh giữ thăng bằng giỏi nên mới không bị ngã.
“Cái gì vậy?” Anh chống nạnh cúi đầu nhìn: “Đào hố cát rồi à?”
Sao lại đào như bị chó gặm thế này.
Nghiêm Tương vội vàng đến khoe công: “Con đào đó! Một mình con đào đó!”
Cậu bé chống tay vào eo, thẳng lưng, ưỡn bụng nhỏ lên đợi được khen.
Kiều Vi nhướng mày nhìn Nghiêm Lỗi, anh hiểu ý, khen cậu bé: “Đúng là con trai của bố. Giỏi lắm.”
Nghiêm Tương làm động tác nghiêm, cúi chào: “Vì nhân dân phục vụ!”
Nghiêm Lỗi khen con xong, đi đến nhà vệ sinh xem đèn. Kiều Vi đứng ở cửa kéo đèn sáng lên cho anh.
Nghiêm Lỗi: “Không tệ.”
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Kiều Vi khoanh tay nghiêng người dựa vào khung cửa mỉm cười, hiển nhiên là cô rất hài lòng với chiếc đèn này.
Nghiêm Lỗi cảm nhận được sự thỏa mãn của cô, không khí cả nhà cũng khác.
Anh quay đầu, thấy một tấm vải trên dây phơi quần áo.
“Ơ?” Mắt Nghiêm Lỗi sáng lên, tha thiết hỏi: “Hết cái đó rồi sao?”
Mảnh vải đó là mặt trên của tấm nệm nhỏ. Bà dì của Kiều Vi đi rồi, không cần nệm nhỏ nữa. Vì thế cô lấy kéo cắt chỉ, lấy mảnh vải này ra.
Cô móc phần bông vải bị dơ bên trong ra vứt đi, rồi lấy bông ở rìa nhét vào phần giữa bị rỗng.
Nghiêm Lỗi nói: “Anh đã nói với em rồi, em đừng động vào.”
Ngoài miệng anh oán trách, nhưng đôi mắt vừa sáng vừa nóng bỏng.
Sao Kiều Vi lại không biết anh đang nghĩ gì. Cô nén cười nói: “Chỉ có một miếng vải, em giặt sạch rồi. Nhưng em chỉ biết gỡ ra chứ không biết vá lại, nhờ anh nhé.”
Nghiêm Lỗi lập tức ôm đồm: “Để anh, em yên tâm.”
May vá là một kỹ năng mà các chiến sĩ cần phải có.
Lúc ăn cơm, Nghiêm Lỗi đã đun nước nóng.
Cơm nước xong, anh không rửa chén vội mà pha nước tắm cho Kiều Vi trước. Anh còn chọn cái áo sơ mi trắng nhất mới nhất từ trong tủ áo của mình cho cô.
Kiều Vi liếc xéo anh, cầm áo sơ mi trắng trên tay anh rồi đi tắm.
Kiều Vi tắm xong thì trời đã tối, cô ra khỏi phòng bếp, thấy hai bố con đang ngồi trên giường trúc nói chuyện.
Nghiêm Tương chống cự: “Con chưa buồn ngủ mà.”
“Trẻ con nên đi ngủ sớm, nếu con không ngủ sớm tối sói sẽ đến nhà, còn có cả yêu quái…”
Kiều Vi bực mình: “Này! Không được dọa con.”
Cô trừng mắt nhìn anh.
Nghiêm Lỗi ngượng ngùng.
Đúng là một người bố đáng ghét, anh chỉ tiện mồm hù dọa con vài câu mà Kiều Vi phải dỗ con mấy lần: “Không có đâu, nơi đông người không có sói.”
“Con người phát triển ở đâu thì động vật ở đó sẽ ít lại, ruồi muỗi hay kiến cũng nhỏ đi.”
Sau khi chữa lành vết thương do người bố xấu xa gây ra cho tâm hồn non nớt của đứa trẻ, Kiều Vi kể chuyện trước khi đi ngủ cho con xong vẫn còn tức giận, bèn hỏi một câu rất thô: “Tương Tương thích bố hay thích mẹ?”
Nghiêm Tương nằm nghiêm chỉnh đối diện với nóc nhà: “Con thích bố mẹ.”
Kiều Vi già mồm hỏi tiếp: “Con thích ai hơn?”
Nghiêm Tương: “Con thích mẹ đẹp, con thích bố cao.”
Dĩ hòa vi quý.
Kiều Vi phẫn nộ.
Dỗ Nghiêm Tương ngủ xong, Kiều Vi kéo đèn rồi về phòng.
Phòng sách vẫn còn sáng đèn, cô vừa vào đã thấy Nghiêm Lỗi ngồi nghiêng ở góc bàn, đôi chân dài chạm đất.
Anh thấy cô vào, mắt sáng lên, đứng dậy đi hai bước đến cửa, anh vịn vào khung cửa nhìn ra ngoài. Sau đó đóng cửa lại khẽ hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Làm anh chờ mãi.
Kiều Vi mỉm cười: “Ngủ rồi.”
Ánh mắt cô đung đưa, Nghiêm Lỗi nhìn mà thấy cả người đều nhộn nhạo, anh kéo cô vào trong phòng ngủ.
Kiều Vi trở tay nắm lấy tay anh, không đi với anh.
Nghiêm Lỗi ngạc nhiên quay đầu lại.
Ánh sáng của bóng đèn màu vàng, chiếu lên bức tường trắng thành màu vàng nhạt.
Mặt cô dường như cũng có vầng sáng.
Kiều Vi hơi dùng sức kéo Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi không hề chống cự, nương theo sức của cô đến đứng trước mặt cô.
Anh không biết cô muốn làm gì. Cô chắc chắn biết anh muốn gì, nhưng anh cảm thấy cô không giống như đang từ chối mình.
Vậy sao lại không đi vào phòng ngủ với anh?
Kiều Vi cong mắt cười.
Cô nhón chân lên, ngửa đầu hôn lên môi Nghiêm Lỗi.
Đây là lúc nên dạy dỗ người đàn ông lạc hậu này. Đàn ông và phụ nữ không nhất thiết phải tắt đèn lên giường mới có thể thân mật được.
Nhất định phải phá bỏ quan điểm cổ hủ, đó là vợ chồng ở bên ngoài đối xử với nhau như đồng chí cách mạng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất