Hóa thân của anh không chỉ là một tác giả mà còn là một người đam mê bay lượn, anh đã mua một chiếc trực thăng nhỏ, rảnh rỗi thì bay lên trời chơi. Tất nhiên, kỹ năng bay của anh cao hơn nhiều so với trình độ viết lách.
Lý Thuần Thuần lo lắng hỏi: “Ngọc Sinh, anh để ba em đi cũng được, ông ấy có thể giúp anh.”
Lục Ngọc Sinh rất cảm kích: “Cám ơn chú, con thật sự nóng lòng muốn quay về.”
Sau đó Ngô Bình chở Lục Ngọc Sinh đến một sân bay tư nhân cách đó không xa, rất nhanh máy bay đã cất cánh.
Ở phía bên kia, bản thể của anh đã tìm thấy bệnh viện nơi cha của Lục Ngọc Sinh đang nằm, ông ta đã bị đánh đến máu me đầm đìa, với công nghệ y tế hiện tại thì rất khó để cứu sống.
Khi anh đến phòng bệnh trong bệnh viện thì đầu trâu mặt ngựa cũng đã tới trước cửa, hình như đang muốn dẫn linh hồn của ông ta đi.
Đầu trâu mặt ngựa nhìn thấy Ngô Bình, vội vàng quỳ xuống nói: "Tham kiến Thiên Đế bệ hạ!"
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Mạng của người này chưa tới lúc chết, ta tới cứu mạng ông ta, các ngươi quay về đi.”
Mặt ngựa là do trật tự của âm phủ biến thành, cố chấp nói: "Bệ hạ, tuổi thọ của người này trong sổ sinh tử thực sự là lúc này của ngày hôm nay."
Ngô Bình không tức giận, nói: “Pháp luật cũng không thể hơn tình người, người này từ nhỏ đã bị tàn tật, nhưng lại làm nhiều việc thiện. Năm đó ông ta vì cứu người mà bị thương, tàn tật. Nhưng người được ông ấy cứu lại không hề tỏ ra cảm ơn chút nào. Nếu ta đã gặp được chuyện như thế này thì không thể mặc kệ được.”
Đầu trâu còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị mặt ngựa kéo quần áo, nói: "Bệ hạ nói rất đúng, hôm nay chúng ta được nghỉ, không làm phiền bệ hạ."
Ngay khi đầu trâu mặt ngựa rời đi, Ngô Bình đã đến phòng bệnh và duỗi tay ra, mặc dù bệnh nhân trông có vẻ bị thương nặng nhưng tất cả nội thương đều đã bình phục, ngay cả những khuyết tật còn sót lại khi còn trẻ cũng đã hồi phục. Không đến nửa tháng nữa, ông ta sẽ trở thành một người khỏe mạnh, thể chất còn sẽ tốt hơn lúc còn trẻ.
Làm xong việc này, Ngô Bình lặng lẽ rời đi.
Trên không, Ngô Bình lái máy bay, vốn là hành trình kéo dài hai ba tiếng, nhưng chưa đầy một giờ đã hạ cánh xuống sân bay cách bệnh viện không xa.
Sau đó, cả hai bắt taxi từ sân bay đi thẳng đến bệnh viện.
Lục Ngọc Sinh vừa đến bệnh viện, liền chạy về phía phòng bệnh. Lúc này, một nhóm bác sĩ đứng trong phòng bệnh, vẻ mặt kinh ngạc và bối rối, không hiểu tại sao tất cả các chỉ số sinh lý của người rõ ràng bị thương nặng này đều đã hồi phục!
“Mẹ, ba con thế nào rồi?” Lục Ngọc Sinh hỏi một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên trong mắt ngấn nước, nói: "Trời thương, ba của con vẫn ổn."
Lục Ngọc Sinh thở phào nhẹ nhõm, hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tính mạng của ba tôi không còn nguy hiểm đúng không?"
Bác sĩ rất bối rối, nhưng tất cả các chỉ số sinh lý đều cho ông ta biết rằng bệnh nhân thực sự không sao cả, ông ta chỉ có thể nói: "Ừm, không có vấn đề gì, trước tiên cứ quan sát đã."
Các bác sĩ lần lượt rời đi, Ngô Bình đi vào thăm hỏi, người phụ nữ trung niên rất khách sáo, hai người trao đổi vài câu.
Trong quá trình trò chuyện, anh biết được ngôi nhà cũ của nhà họ Lục sắp bị phá bỏ di dời, nhưng chủ đầu tư lại có hậu thuẫn rất tốt, hoành hành ngang ngược, giá đưa ra lại rất thấp.
Giống như nhà học Lục, mỗi mét vuông nhà chỉ được cấp 3.000 nhân dân tệ. Trong khi giá nhà ở xung quanh đã vượt quá 15.000 nhân dân tệ, giá 3.000 nhân dân tệ chỉ có thể mua được 1/5 nơi ở ban đầu.
Nhà họ Lục đương nhiên không đồng ý, không chịu di dời hay phá bỏ nên chủ đầu tư ngày nào cũng sai người đến quấy rối, đe dọa. Sau này, thấy gia đình này cứng đầu, nên họ đã quyết định ban đêm sẽ dùng biện pháp mạnh, dùng máy ủi san phẳng căn nhà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất