Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 

Con rể tương lai  

 

Ngô Bình: “Cái gì tôi cũng chưa đồng ý, cậu lại bắt đầu suy nghĩ có nên để con bé chịu khổ hay không, cậu suy nghĩ quá sớm.”  

 

Lục Ngọc Sinh có chút xấu hổ, nói: "Đúng vậy. Nhưng con rất thích Thuần Thuần, con là người có kế hoạch dài hạn, con hy vọng chúng con vẫn có thể tiếp tục phát triển."  

 

Ngô Bình: “À, tình cờ tôi có một số cuốn sách cần dịch, đưa những cuốn sách cậu đã dịch cho tôi xem, nếu chất lượng tốt, tôi có thể sẽ nhờ cậu giúp đỡ.”  

 

Lục Ngọc Sinh vội vàng lấy điện thoại di động ra, trong đó có một số nội dung cậu ta đã dịch. Ngô Bình nhìn lướt qua và cảm thấy bản dịch của cậu ta khá tốt, chân thực và tao nhã, một số bản dịch thậm chí còn thú vị hơn nguyên tác.  

 

Anh nói: "Người sếp trước của cậu thật không tốt, cậu dịch nội dung tốt như vậy nhưng chỉ trả cho cậu hai trăm. Vậy đi, từ giờ cậu cứ giúp tôi dịch sách, tôi sẽ cho cậu 2000 trên 1000 chữ. Nhưng, cậu phải đảm bảo chất lượng, mỗi ngày không nên dịch quá nhiều chữ, mỗi ngày chỉ cần năm nghìn đến mười nghìn chữ thôi.”  

 

Lục Ngọc Sinh đương nhiên biết thực lực của mình, cậu ta cũng tin tưởng sau này nhất định có thể lấy được giá cao như vậy, nhưng Ngô Bình báo giá dứt khoát như vậy khiến cậu ta có chút vừa mừng vừa lo.  

 

“Chú ơi, quá đắt, con làm việc cho chú với giá hai trăm là được rồi.” Cậu ta vội vàng nói.  

 

Ngô Bình trợn mắt: “Tôi có thể lợi dụng một đứa nhỏ như cậu sao? Hai ngàn là hai ngàn.”  

 

Sau đó anh lấy từ phía sau ra một chồng sách nói: “Những quyển này đều là tôi viết ra, mấy quyển này là truyện huyền huyễn, mấy quyển này là tiên hiệp, đây vốn là sảng văn đô thị, đều là những tác phẩm mà tôi đã dốc hết tâm huyết, cậu phải dịch thật tốt cho tôi. Không phải cậu biết năm thứ tiếng nước ngoài sao? Vậy hãy dịch sang năm thứ tiếng, tôi muốn bán sách ra nước ngoài. Nếu độc giả trong nước không đánh giá cao cuốn sách độc đáo của tôi, chắc chắn độc giả nước ngoài sẽ thích.”  

 

Thấy Ngô Bình là người phiên dịch, Lục Ngọc Sinh nói: "Chú, thật ra lối hành văn này tương đối đơn giản, chú có thể dùng phần mềm dịch thuật."  

 

Cậu ta muốn tiết kiệm tiền cho Ngô Bình, Ngô Bình đập bàn: "Thật là buồn cười! Làm sao phần mềm dịch thuật có thể hiểu tôi được? Cậu dịch nó cẩn thận cho tôi, ở đây có 30 triệu chữ, dịch sang năm thứ tiếng là 150 triệu chữ.”  

 

150 triệu chữ, một nghìn chữ hai nghìn nhân dân tệ, tức là ba trăm triệu.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình tức giận, Lục Ngọc Sinh chỉ có thể gật đầu: "Vâng, con chắc chắn sẽ dịch tốt."  

 

Lý Thuần Thuần cạn lời với cha ruột của mình, thầm nghĩ việc nhờ Lục Ngọc Sinh dịch những thứ này là lãng phí tài nguyên, nhưng nghĩ rằng nếu có thể tăng thêm thu nhập của Lục Ngọc Sinh nên cô ta cũng không nói gì.  

 

Trò chuyện một lúc, thái độ của Ngô Bình tốt hơn một chút, nói: “Tiểu Lục à, về sau cậu có thể tới nhà chơi nhiều hơn.”  

 

Thật ra Lục Ngọc Sinh đã thấy hơi tò mò, thầm nghĩ cha của Thuần Thuần viết kém như vậy, ông ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ đều là dì cho?  

 

Lục Ngọc Sinh hết sức ngưỡng mộ Ngô Bình khi cho rằng một người viết kém như vậy lại có thể cưới được một người vợ giỏi kiếm tiền lại hiền lành như vậy.  

 

Buổi trưa, Lục Ngọc Sinh ở lại ăn cơm, cậu ta cùng Ngô Bình uống vài ly.  

 

Còn chưa ăn xong, Lục Ngọc Sinh nhận được một cuộc điện thoại, trong điện thoại vang lên một tiếng khóc lóc: "Ngọc Sinh, cha con sắp chết rồi!"  

 

Lục Ngọc Sinh đột nhiên đứng dậy, hỏi: “Mẹ, không phải ba con đang rất tốt sao?”  

 

"Bị người ta đánh, họ muốn phá bỏ ngôi nhà cũ của chúng ta, ba con không chịu nên ở lại canh nhà cũ. Họ liền trực tiếp đập nát nhà và nhốt luôn ba con ở bên trong, hu hu, sau khi được đào ra thì trên người có mấy chục chỗ bị gãy xương, bác sĩ nói không thể cứu được, vậy phải làm sao đây…”  

 

Lục Ngọc Sinh đang đối mặt với một sự kiện lớn, nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh: “Mẹ, bảo bác sĩ dùng mọi biện pháp có thể để chữa trị cho ba con, con sẽ quay về ngay, khoảng hai tiếng rưỡi nữa con sẽ về tới nhà, mẹ đừng lo lắng, con sẽ lo mọi việc."  

eyJpdiI6IlFFYUdcL1FsK3pNWjl6TEhaVVkxWnBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpaaTl6QTJnM1c2V0lNaTN6UnZYelloXC9ZbTFOSmtBanM3SVdJTkl0YTlpalQ5MWh5YzhYQTB1K0VSK0FyWmVJIiwibWFjIjoiNzhjZjA3MTYzNjZhMjc5YzU0ZGU2MGQxMzZjYmI1NTIyZDQ4MGM0ZmUzYTcyOTI2ZWQ2N2YwZWMyN2IxYzI3MSJ9
eyJpdiI6IldKcW52emljNDVDZW54VU1ra0Vkd0E9PSIsInZhbHVlIjoieU9vTStqQU55UXM0eWxRTnlcL1BIUWx1NzR4R2w5MDI2OHJZd3JGRVNWYnhJanRsOExvYjJvNVIycVU3VTR1QVJDbm9HNnIySkFNNDVjbVF4Vkk5Z0dEc2hXdEpwQXlHWWRmUWRYc09qTXJSSFh5RENmdkJLcVNxNmpPbXpCclFNaDJUUzg0Y3ZvNk1FMXREbWNZRW84bzFJN3NHM0w0RitvMnpFaFUwOHUxcnFsTnc0cmpteVF2TDhPVTlVV3VFaU1RY25cL28wYlliZWlYXC80NjNsa3dIRkQyTmFDRW5cL0dtdmVUVG1NaUhPazRVek51NExpcHgzSnJWeW1uQytuMkxjSENFSkFUR1pWMkxlemd2RlVcL2FRSzZpMnlSTmt5VWduVE1jTlwvU1wveFBvc21UWnlyQVd2bWJNYlwvNDBXYWR2XC91UnE1Qm1oc2FLekM1c2NoSEFPd3NDaTJUSGRPMHF5eHdocUdqWEREOUNzUDRuSlR0XC9mZXJKNjFDZVBiMmNHRiIsIm1hYyI6IjBiOTUwOTk4M2I2MmZlODZmNTA5NmI0NjU5NTIwMjMwZGExYTczNjQxOWMxZjc0ZGM4OWZjNWU1MDFjMzRjMTIifQ==

Ngô Bình đặt đũa xuống, nói: “Cậu đi xe về quá chậm, tôi lái phi cơ chở cậu đến đó.” 

Ads
';
Advertisement