Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

Buổi tiệc được tổ chức trong khuôn viên của biệt thự xa hoa nhất Hải thành. Vì tiệc sinh nhật của tiểu công chúa nhà họ Lãnh nên không ít cánh truyền thông tụ tập trước biệt phủ, bảo vệ phải đứng kín lối ra vào, nhằm đảm bảo an toàn cho khách mời cũng như mọi người ở Lãnh gia. 

Ái Duy lúc đầu còn ngại việc mình ngồi chung xe với Cẩn Đình cho đến khi thấy cảnh báo chí chen lấn đông ngọt trước cửa, cô cảm thấy may mắn vẫn mỉm cười với mình, chứ không ngày mai cô lại được lên tiêu đề của mấy bài báo lá cải. 

Âu Cẩn Đình ngồi trong xe thoải mái vuốt ve mái tóc dài của cô. Anh cảm thấy hài lòng khi đã để lại những vết hoan ái trên cổ và ngực, bắt buộc Tiểu Lê Lê phải mặc một chiếc váy kín đáo. Anh không muốn cơ thể quyến rũ của bạn gái mình bị bọn đàn ông ngoài kia nhìn thấy. 

Cô bạn gái này của anh lớn lên sao lại mê người như thế. Đến cả lo lắng cũng xinh đẹp. Thật là muốn ôm cô vào lòng sau đó hành hạ cô. 

Vì mãi nhìn đám người bên ngoài cửa kín ô tô mà cô không hề biết Âu Cẩn Đình đang ngồi sát lại gần, bàn tay dài của anh rất nhanh liền choàng qua ôm ngang eo thon, kéo cô dựa sát vào người, giọng nói trầm ấm lại thủ thỉ bên tai: 

- Đình: "Bên ngoài có gì mà em mãi nhìn không chịu quan tâm đến bạn trai mình vậy hả." 

- Duy: "Ơ... em không .... ưmmm" 

Chữ "có" còn chưa kịp nói ra đã bị anh nuốt vào bên trong. Âu Cẩn Đình nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thoải mái liếm mút chiếc lưỡi ngọt ngào. Làm cho thiếu nữ ngại ngùng đến tai đỏ ửng, tay yếu đuối đẩy anh ra. 

Âu Cẩn Đình buông cô ra, liếm môi thoả mãn, anh chẳng bận tâm ngoài kia ồn ào ra sao, hay phía trên Tiểu Nam đang trợn mắt kinh ngạc kiểu gì, trong mắt anh chỉ là bảo bối nhỏ ngọt ngào của mình. 

- Đình: "Tí nữa không được thân mật với tên nhóc Nguỵ Viễn kia biết không hả?" 

Anh lại nghĩ gì đó, tiếp tục nói: 

- Đình: "Nhưng mà tốt nhất là em nên tránh xa hết đàn ông ở đây. Phải ý thức được bạn trai em đang theo dõi em đó." 

Lê Ái Duy còn chưa hết ngại ngùng thì đã bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc. Người đàn ông kiêu ngạo này vậy mà cũng có lúc chiếm hữu như thế, thật là ngoài mong đợi. 

Cô nở một nụ cười xinh đẹp nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh, Âu Cẩn Đình hiểu ý liền khom người, cho cô thuận tiện mà đặt lên má anh một nụ hôn gió. 

Như giang cư mận đã nói, nếu bạn không ngại thì người bên cạnh ngại. Hai cái con người này hết anh hôn lại em hôn, còn không thèm bận tâm trong xe còn một cẩu độc thân là Tiểu Nam đó. Nhưng mà với tình huống này, anh phải báo ngay cho phu nhân mới được. Nếu bà ấy biết tin sẽ vui lắm đây. 

Chỉ có điều Tiểu Nam vẫn chưa nhớ ra được, rốt cuộc là mình đã từng gặp cô gái này ở đâu. 

*** 

Lê Ái Duy không có vào cùng lúc với Cẩn Đình. Cô vào trước một lúc thì Cẩn Đình mới ung dung bước vào, vẫn là dáng vẻ băng lãnh tổng tài như mọi khi. 

Mộng Nhi lúc nãy nhận quà của Ái Duy thì chỉ cảm ơn cho có lệ, mặc cho Mộng Nhiên có nói đây là bạn thân của mẹ thì con bé vẫn kiêu kì như mọi khi. Cũng đúng thôi, từ lúc sinh ra đến bây giờ con bé mới gặp cô có 1 2 lần, làm gì có bạn thân nào của mẹ mà bình thường như cô. 

Cô cũng chỉ chúc mừng con bé mấy câu, sau đó liền yên lặng kiếm một vị trí ít ai để ý nhất để ngồi. Lê Ái Duy nhìn ngắm những vị khách của buổi tiệc, hầu như là bạn bè thân thiết của Khiết gia và Mộng Nhiên với thêm mấy người họ hàng của Lãnh gia. 

Lê Ái Duy chẳng biết làm gì, cô chỉ ngồi đó, đôi khi muốn lấy điện thoại ra chơi nhưng lại không biết làm vậy có đúng hay không. Dù sao mấy cái phép tắc giới thượng lưu gì gì đó cô không hiểu. 

Cô ngắm nhìn Mộng Nhi, con bé hình như quá quen với những bữa tiệc hoành tráng như thế này, cũng như việc con bé biết mình hôm nay là tâm điểm của buổi tiệc. Mọi người ở đây phải lấy lòng và bao quanh mình, còn mình thì phải tỏ ra sang chảnh và quý phái, như vậy mới đẳng cấp. 

Con bé hình như chẳng có niềm nở với ai, quà cáp đắc tiền rất nhanh liền đầy ắp. Lê Ái Duy tự hỏi, nếu ngày xưa hai người cũng vừa gặp liền hút nhau như thế này, thì hai bé cưng có giống Mộng Nhi không? 

Rõ ràng sinh nhật của em bé thì khách mời phải là bạn cùng trang lứa, đằng này nhìn xung quanh chỉ là những người lớn ăn mặc lộng lẫy, còn phải đi lấy lòng một đứa 

bé chỉ mới 4 tuổi. Như vậy thì còn gì là sinh nhật cơ chứ. 

Mãi cho đến khi Cẩn Đình bước vào, con bé mới vui vẻ lên hẳn. Cô bé rời vòng tay mẹ, chạy về phía anh, miệng hô lớn: 

"Đình Đình thúc thúc, sao bây giờ người mới đến. Mộng Nhi nhớ người lắm có biết không?" 

Âu Cẩn Đình nở một nụ cười tươi hiếm có, hình như với cô anh cũng chưa cười như vậy bao giờ. Anh ôm cô bé trong tay, bế cô bé lên cao, vui vẻ tiến lại phía Mộng Nhiên cũng đang cười tít mắt mà đi đến. 

Nếu không phải cô là vợ của Khiết gia, thì nhìn bọn họ bây giờ chẳng khác nào một gia đình ba người hạnh phúc. Ở đó phát ra sự tự nhiên vui vẻ mà trước giờ cô chưa bao giờ có được. 

Lê Ái Duy thấy tim mình đau quá. Cô tự hỏi một người bạn gái mấy tiếng như mình có được phép ghen hay không? Nhưng hình như cô cũng biết câu trả lời rồi. 

Cô tự trấn an bản thân, bọn họ là bạn thân đã hơn 5 năm rồi. Còn cô chỉ là một người xa lạ gặp gỡ rồi quen nhau, ngắn gọn chỉ có vài tháng. Nên anh chưa mở lòng với cô cũng là bình thường thôi, không có sao hết. Đừng nghĩ nhiều, cố lên Lê Lê. 

Hải thành bắt đầu thu buổi tối có chút lạnh nhưng cô thấy cả người mình nóng quá. Cảm giác bức bối này không biết phải làm sao. Tay chân cô lạnh cóng, tim cũng rất khó chịu, bí bách quá, cô muốn rời khỏi đây. 

Bữa tiệc bắt đầu, sau một màn mấy chục người lớn hát chúc mừng sinh nhật một cô bé đáng yêu đang mặc váy công chúa, được người đàn ông đẹp trai nhất Hải thành bế trên tay. Cô bé thổi nến, nở một nụ cười thật tươi. 

Bữa tiệc bắt đầu. 

Ai nấy cùng nhau ăn uống, cụng ly, trò chuyện. Cô ngồi yên tĩnh một góc bàn, nhìn ly rượu trái cây rồi phân vân có nên uống hay không. Ngày mai là bắt đầu quay cảnh đầu trong MV ra mắt. Nếu uống một ly chắc cũng không đến nỗi say không dậy được đâu nhỉ. 

Lê Ái Duy uống một ly. 

Ấm quá. 

Cô lại uống thêm một ly nữa. 

Hehe. Rượu này ngon quá. 

Ly thứ ba vừa uống xong thì Hạ Tinh đến. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô. 

Lê Ái Duy nhìn Hạ Tinh, cô ấy đang muốn an ủi mình. Đúng vậy, trong này chỉ có mình cô ấy biết cô yêu Âu Cẩn Đình. Cô ấy biết bản thân cô đang rất khó chịu. - Duy: "Cảm ơn Tinh Tinh, tôi không sao." 

- Tinh: "Không sao, nếu không vui thì tôi đưa cô về. Không cần ép bản thân mình phải ở lại." 

- Duy: "Tôi không sao. Chỉ là có chút gì đó khó chịu chút thôi. Một lát là sẽ hết." 

Hạ Tinh nắm đôi tay lạnh ngắt của Lê Ái Duy, không khỏi đau lòng. Cùng là phụ nữ với nhau, sao cô không nhận ra cô buồn như thế nào cơ chứ. Nhưng cô ấy có cách nghĩ của riêng mình, cô dù muốn nói cho tên vô tâm kia biết sự thật nhưng vì Ái Duy không muốn nên chỉ đành ngậm ngùi im lặng. 

Cô là người ngoài nhìn vào còn đau lòng như thế. Vậy người trong cuộc còn đau đến mức nào. 

Hạ Tinh lái qua chuyện khác, cô muốn tâm trạng của Ái Duy tốt hơn. Cô hỏi Ái Duy về bọn trẻ, về dự án của tương lai. Kể cho cô nghe những câu chuyện vui,... 

Hai người mãi nói chuyện mà không hề để ý phía đối diện có hai người đàn ông đang dựa vào ghế vừa uống rượu vừa tâm sự: 

- Nguyên: "Này, cô gái đó có phải người tham gia chương trình gì bên công ty cậu không?" 

Cẩn Đình nhìn thiếu nữ vô tâm cả buổi chẳng nhìn lấy anh một lần, đã vậy còn tươi cười với mấy tên đàn ông đến bắt chuyện, lại còn dám uống rượu. Đây là muốn làm phản rồi đúng không? 

Anh uống một ngụm rượu, thờ ơ trả lời: 

- Đình: "Có vấn đề gì sao?" 

- Nguyên: "Không có gì? Chỉ là vợ tôi mê cô ấy hơn mê tôi thôi?" 

- Đình: "Hai người họ thân nhau lắm à!" 

- Nguyên: "Cũng không biết nữa, chỉ là chưa từng thấy Tinh Tinh quan tâm ai nhiều như thế, ngay cả ở nhà lúc rảnh cũng toàn đọc tin tức và nghe nhạc của cô ấy." - Đình: "Ừ" 

- Nguyên: "Này, thái độ của cậu như vậy là sao hả? Cậu đang cười tôi đúng không?" 

Vừa nói Đình Nguyên vừa đẩy vai Cẩn Đình, bắt cậu ta giải thích thái độ lúc nãy của mình, cái tên này là đang chê cười anh không giữ được vợ chứ gì? Thật xứng đáng làm cẩu độc thân. 

Bên này hai người đang ông vừa uống rượu vừa đùa giỡn, lâu lâu lại nhìn về phía hai cô gái xinh đẹp đối diện. Mãi cho đến khi Mộng Nhiên cùng Khiết gia đi đến hai người mới ngừng. 

Lê Ái Duy nhìn thấy liền nói với Hạ Tinh, bảo cô đi qua bên đó đi. Tiểu Mộng Nhi chắc ngủ rồi, bây giờ là lúc mọi người cùng nhau nói chuyện. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Hạ Tinh vẫn rời đi, cô còn thầm nghĩ sao trên đời lại có cô gái hiểu chuyện đến thế. 

Hôm nay trên trời nhiều sao quá, làm Lê Ái Duy nhớ về bầu trời đầy sao ở làng chài. Cô nhớ những đêm dài mình không ngủ được, ngồi nhìn lên bầu trời sao, ước nguyện. 

Cô đi dọc khuôn viên, đi mãi cũng đến được một khoản sân vắng vẻ trồng đầy hoa. Cô chọn một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống, thở dài. 

- Viễn: "Sao thế chị đẹp. Trong kia ồn ào quá, không quen có phải không?" 

Giọng Nguỵ Viễn làm cô có chút giật mình nhưng rất nhanh liền quay lại vẻ mặt không quan tâm như mọi khi. Lê Ái Duy lại yên tĩnh ngắm trăng. 

Thiếu nữ mặc đồ kín đáo nhưng lại toát ra một vẻ đẹp cuốn hút đến lạ lùng, làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ. Nguỵ Viễn đến giờ vẫn chưa hiểu được tại sao mình lại quan tâm cô nhiều như thế, muốn lấy lòng cô đến thế. 

Anh nhanh nhẩu ngồi kế bên, giữ cho mình khoảng cách nhất định, giọng cà lơ phất phơ hỏi: 

- Viễn: "Nhớ bọn trẻ à." 

Lê Ái Duy có chút kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Đúng vậy, ở nơi náo nhiệt này, ngoài Hạ Tinh ra thì còn có một người biết đến sự tồn tại của bọn trẻ, một người luôn giúp đỡ mẹ con cô vô điều kiện. 

- Viễn: "Bọn trẻ khoẻ không? Có dịp nhớ dẫn tôi đi gặp bọn trẻ nhé, tôi nhớ thằng nhóc Bọt Biển Lớn khó ưa đó, còn bé con Bọt Biển Nhỏ đáng yêu muốn chết. Aiyaaa, nghĩ đến con bé xong nhìn lại con nhóc nhà họ Lãnh kia." 

- Duy: "Cậu đừng có mà khó chịu với con bé. Dù sao bé con vẫn còn nhỏ, được mọi người cưng chiều nên có chút kiêu ngạo thôi. Lớn lên con bé sẽ hiểu chuyện hơn." - Viễn: "Tỷ tỷ à, sao cô không bao giờ đứng về phía tôi hết vậy hả. Tôi buồn đó nha." 

Vừa nói cậu vừa làm bộ mặt đầy uỷ khuất như chú mèo con bị chủ bỏ rơi. Lê Ái Duy tự hỏi, nếu cô không gặp và yêu Cẩn Đình, chắc cô cũng sẽ giống mấy triệu thiếu nữ ngoài kia, bị vẻ mặt này mà điên cuồng theo đuổi. 

Chỉ là Nguỵ Viễn trong mắt cô giống một cậu em trai nhỏ, thích làm điều mình thích, mặc cho hậu quả ai giải quyết cũng không có quan trọng. Cậu cũng là người mà cả đời này cô luôn biết ơn. 

Nguỵ Viễn cứ lãi nhãi kể cho cô mấy câu chuyện trên trời dưới đất, mãi cho đến khi cô nhận được tin nhắn của Mộng Nhiên. Cô mới biết mình đã rời đi lâu quá rồi. 

Lê Ái Duy nhanh chóng tạm biệt Nguỵ Viễn, cô theo lối đi lúc nãy để vào sảnh bữa tiệc, mà Nguỵ Viễn thấy cô đi liền chạy theo, lâu lâu còn ỷ chiều cao gần mét chín mà khoác cổ, làm cô ngại chết đi được. Lê Ái Duy lườm cậu mấy cái mới làm tên nhóc này bớt giỡn nhay lại. 

Chỉ là cô không hề hay biết, người đàn ông đang ở phía đối diện uống rượu đang quan sát hành động của hai người. Anh chỉ vừa rời mắt khỏi cô chút xíu, cô đã dám cho anh đội nón xanh. Âu Cẩn Đình cả người lạnh băng, uống không biết bao nhiêu ly rượu. 

Bên này Lê Ái Duy không biết anh vì sao lại uống nhiều rượu như thế, chỉ nghĩ là chắc lâu ngày có dịp đông đủ thế này nên anh muốn vui vẻ với bạn bè mà thôi. 

Cô tìm Mộng Nhiên. Chỉ là có một điều Lê Ái Duy không bao giờ ngờ đến, chiếc váy mình mặc hôm nay lại do Mộng Nhiên thiết kế. 

Ha, cô còn không hề hay biết. Ngại ngùng quá đi. 

- Nhiên: "Cảm ơn cậu nhiều nha Tiểu Duy, không ngờ cậu lại yêu thích thiết kế của tớ. Mà tớ nói này, cậu mặc đẹp lắm đó, sau này có dịp phải làm người mẫu cho tớ biết 

chura." 

Lê Ái Duy cố nở một nụ cười không hề giả trận: 

- Duy: "Tớ biết rồi. Tớ về đây, hôm nay vui lắm." 

- Nhiên: "Tớ kêu người đưa cậu về nha, dù sao bên ngoài cũng còn phóng viên." 

Lê Ái Duy gật đầu. 

Cô quay mặt rời đi mà không nhìn người đàn ông phía đối diện lấy một cái. Lúc đi qua bàn rượu thấy mấy ly rượu rót sẵn, cô hít một hơi thật sâu rồi cầm một ly rượu lên uống cạn. Sau đó đi về phía Mộng Nhiên đã sắp xếp sẵn xe cho mình. 

eyJpdiI6IkpmRzAzRmZGZ2dWaGdROE9EYU5ySkE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9icDFuSHp5eXBwMVJIN3lcL0NEd3VmdjR6cjVoZTJqNldNeU9wakcrNWdLbDA1SEVKNitsUVhvVGNET0RFb0txT1NMZkphVmhvTzFVN0VwVVNxYVc3RHB6d1ZZYVgxR1ZIXC9pbjM1bjVqZEdUbHppQWUzUHdvNnk3UzE2clRtY0ZBcHRTWEtoclhsUnRST0poZVpJRkFyUFBUVkI4MEhLckVqMDg4TVhcL0ppWlpHaHVPbW5pVEhGaFdRSEFlRGhmN2xJSDRocHF5YWhXT09lOGUxTDk4ZWVCZFpRZjRESys4dWF0TW9Bd0pyekw1ZExEMVwvRE9TV29YaTR5MkRlZGhCTjJVMlMyOVJkTXBSbWp1NGQzelVCRnZJUFl6Z0VJdlhiMnhVZGVGWVFjcCtMd0tldEl6RkE2ZFJlWUZLXC93amJYRmRvM2Rra1dLS1lFVmFsWWRMUysreEQxMytzQ01rTFJEY3d2RlQybExleDlDQjNXZ0ljZ1NYeFBlb25yN3ZQY3F5dElYR3JiUHFNbmRSYkd5elk5UT09IiwibWFjIjoiNzFhYjEyMGM2ZWZmZTYwZTQ0OGJiYzgwNWY2YTQxNjgxOTc0MGExNjE0NjVhZjkxZjJiZWFhZDVmMGRkMmUzOSJ9
eyJpdiI6Ikg0ZlZvMHJ1R21Pa0xwMkdcL0ZlUHBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRHUVo0d1wvckt1eXVWd1RWeUxxc01QdWwwMXpUVFA3UE1ieW5LR0ZRSW53aFNoVnN1dVhOWnA5YjRDWGwwaVcwS2hpMTd3Y1FzUGRIeVFVb2d4eWxmOTFLZXYyTjRTUnRqU3RUbVBiWnlhZXIwYWYxYTR2dGhXUmJad3JQdkM1bWphNTFSdjJSMHJYSk5GNGlvcXZOREZ1enVUTDl4ZWZPTVRHSEFNb2lcL0lZV3JvcXJjaDc2Nm5CckpHakxVNFVsNW9Kc040TFN2MVFhVTMrdVJ2OFRmN3gzNG9Qcm1wUVBSVnlHbDhPU0VlUUEwUldlZzF3ZzQ3T3RlQzA5OTB4S3E2UFlFNkZKcmRmZDN3aFlldVpBY1ZLaTNwaktjbk5vK0xsSmhwU2hcL3F3bDc2cm9CUUZ6cDhWZ0h6ZGZnSzM4UExIRVF6eEhPekpPUlF4QXVwYk9aZVlHdkF1bDVqRlNwTDVkUFVIMFJRZHQ3RkhZXC9EVDZKVSt5REw2VThQbXRNdTNhd1kxdFwvckVXVUlNYUJYNDdpeVB6RWdWS1FcL2N6d0V0SE1kUGVyays5WXBKNW8wSE0wMldEMzhWT1JSc0drMTUyZ3dETFVcL2M5QnFZbzMzY1l1RVFkenVMdzI1QlNjdnJxVEhHVFwvR0ZFSFZqam0ySEJzUjRNNkpQQWU1Z0FZR0RmNHNySkVoNHNGb05zd0J1bmVSS0ZUSkM4ZldydllYUzJsTUR1RnhNOEpxbnpnYjVmZ3ZQb0pUcEhpY3BSTVMreEVDbkphSXlFMFVMckdNbjEzQ2NPOW1wXC9NcmZ5VjRFdjdYNlFsdCtkdW5uTVUxMVRmdTltN1I2ckRkUU1uVUhpaTdhSU94dU1lamk3YzF6T0NcL3R2aDlVZE9qVnNlVlJESmdHQWJHalRlNmRvY0RnN2ZsTG5vbmh5dHNXVjNqNnhLR0o4eXgyNGlDb0lOSk1Hb3orTXA0bmdMWFVmbkZlZGpyMllBV09ZYTY4RzNoOE1UenMzZW50UE9WQUNJdEY5dTlPTUdIaTlPRnE1RnJIYWdSSnBadkFSN1JTdHZIRmF6cnl6cHN6dHZkdFhDd2dpN2pPTlV5akFhWFcyVTJkbmx4bVlcL3k2dkZJU0RRYjA0S3lUUGx0ZWRjRWtIVmw1S0s2R1doUTA9IiwibWFjIjoiMmNlNzQ0ODI1YzhiM2E2NWU2NWM5NDNkNWNhNmJjMDQ0OGVlNzJjZGQ2NmY0ZWQyMjE3YjUxZDE5ZGUzZTBhYSJ9

Trong tình yêu đó mà, người nào yêu nhiều hơn sẽ nhận lấy đau khổ nhiều hơn. Mà cô yêu anh, là cam tâm tình nguyện.

Ads
';
Advertisement