Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Nói xong, cô cúp máy luôn.
Mặc kệ Ninh Cẩm Vân ở đầu dây bên kia đang nổi đóa.
Tay đặt trên cái điện thoại quay số màu đen, tâm trạng Ninh Tú Phân phức tạp.
Sự “Nổi loạn” đột ngột của cô chắc chắn sẽ làm mẹ và dì cả cãi nhau.
Nhưng chỉ có như vậy, cô mới có cơ hội điều tra chân tướng thân thế của mình từ mâu thuẫn của hai chị em họ.
Nhưng những chuyện này không chỉ là chuyện xấu trong nhà, mà còn là một trong những bí mật của riêng cô.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói rõ với Vinh Cẩm Thiêm.
Ninh Tú Phân cúi đầu, bình tĩnh nói: “Phải, anh gặp qua dì cả của tôi rồi, sau khi dì ấy mách, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt việc tôi lấy anh.”
“Anh cũng rõ lý do của họ mà, vì anh là phần tử cải tạo bị điều xuống, tôi kết hôn với anh sẽ liên lụy đến các anh chị của tôi, đương nhiên cũng liên lụy đến họ.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân im lặng hồi lâu, mới nói ra câu này.
Mặc dù nghe rất hợp lý, nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra cô chưa nói hết mọi chuyện.
Anh nhướng mày: “Lần trước dì cả phản đối cũng là việc dễ hiểu. Nhưng bây giờ anh đã được khôi phục công việc thì họ sẽ không phản đối nữa.”
Ninh Tú Phân cười tự giễu: “Đúng vậy, nếu họ biết anh được khôi phục công việc ở thủ đô, có lẽ sẽ đòi anh một khoản sính lễ không nhỏ, nếu không sẽ yêu cầu anh giúp đỡ xin việc làm tốt gì đó.”
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Vinh Cẩm Thiêm từ một phần tử bị điều xuống cải tạo mà mọi người ghét bỏ trở thành cán bộ thủ đô được săn đón.
Chỉ trong vòng vài tháng mà thôi.
Đường đời quả là kỳ diệu.
“Nếu họ muốn, anh có thể cho.” Vinh Cẩm Thiêm trầm ngâm.
Nếu Ninh Tú Phân và gia đình cô không có vấn đề gì thì cô chính là vợ anh, anh có thể đáp ứng mấy yêu cầu này.
Dù sao sau này cô còn là mẹ của con anh.
Ninh Tú Phân lại dứt khoát nói: “Không cần thiết. Thứ nhất, chúng ta không kết hôn thật, anh không nợ tôi gì cả. Thứ hai, tôi và người nhà không có quan hệ tốt, tôi không muốn họ được lợi.”
Nghe Ninh Tú Phân nói điều “Thứ nhất”, ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lạnh đi.
Giọng anh vẫn bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Em và người nhà không có quan hệ tốt? Chẳng phải anh cả em đã gửi bánh quy và tiền từ Thượng Hải tới cho em sao?”
Ninh Tú Phân im lặng một hồi, vẫn nói: “Anh cả là con nuôi của bố mẹ tôi, bố mẹ anh ấy là liệt sĩ, trước đây sống trong khu tập thể đơn vị chúng tôi, anh ấy là người đối xử với tôi tốt nhất trong nhà.”
Anh cả Ninh Vệ Hoàn đến nhà lúc chín tuổi, vợ chồng Ninh Cẩm Vân nhận nuôi anh ấy vì trẻ mồ côi con liệt sĩ mỗi tháng sẽ có một khoản trợ cấp nuôi dưỡng.
Ninh Vệ Hoàn mới mười sáu tuổi đã được hưởng chế độ chăm sóc của người nhà liệt sĩ để tham gia quân đội, ở lại trong đơn vị, mỗi tháng còn có vài chục tệ trợ cấp.
Nuôi đứa trẻ mấy năm là có thể đi lính, không chỉ gửi tiền về nhà mỗi tháng, mà còn có tiếng tốt vì nhận nuôi con liệt sĩ, có ai không muốn làm việc tốt này chứ.
Ít nhất thì bề ngoài Ninh Cẩm Vân vẫn đối xử khá tốt với Ninh Vệ Hoàn.
Có lẽ Ninh Vệ Hoàn nhận ra cô em gái này là người không được yêu thương nhất trong nhà, nên ngoài việc gửi tiền về nhà, anh ấy luôn lén cho Ninh Tú Phân một ít.
“Nghe có vẻ anh cả em là người tốt đấy.” Vinh Cẩm Thiêm nói.
Ninh Tú Phân cười tự giễu: “Đúng, đừng thấy anh cả là con nuôi, anh ấy còn được cưng chiều hơn cả đứa ‘Con ruột’ như tôi.”
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì thêm.
Đến chỗ cần xuống ở đầu thôn, Vinh Cẩm Thiêm chống chân dài xuống đất để Ninh Tú Phân xuống xe.
Anh ngước đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn Ninh Tú Phân, thản nhiên nói: “Đạo giáo có quan niệm thế này, bố mẹ không quan tâm, họ hàng không thương, có những thứ không cần cưỡng cầu.”
Ninh Tú Phân ngây ra một lúc rồi vội đưa tay lên bịt miệng Vinh Cẩm Thiêm: “Tôi xin anh đấy, mặc dù tình hình bây giờ đã tốt hơn, nhưng vẫn nên hạn chế nói những thứ mê tín phong kiến này, anh mới khôi phục công việc đấy!”
Đương nhiên việc cô có thể trọng sinh trở lại thời thiếu nữ một cách kỳ diệu như vậy, ngoài yếu tố tâm linh ra thì không còn lời giải thích nào khác. Nhưng xã hội hiện vẫn chưa cởi mở đến mức có thể thoải mái đề cập đến “Mê tín phong kiến”.
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, cô đang căng thẳng nhìn trái nhìn phải.
Những ngón tay thon dài của cô gái hơi thô ráp vì làm việc nhiều, nhưng lòng bàn tay áp lên môi anh vẫn mềm mại ấm áp.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của anh hiện lên ý cười thật sâu: “Lo cho tôi à?”
Ninh Tú Phân thấy người dân trong thôn đi ngang qua không chú ý đến họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cằn nhằn: “Dù sao anh cũng từng là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng, sao cứ mở miệng ra là nói về Đạo giáo, ít nhất cũng đừng nhắc đến trước mặt mọi người!”
Trước đó còn ngồi thiền tu luyện lúc nửa đêm, anh chàng này cũng là một sinh vật kỳ lạ.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt, cô lại nhắc đến bộ đội đặc chủng, loại binh chủng mà chỉ có nước ngoài mới có, trong nước hiện chỉ có lính trinh sát, nhưng cô lại nói không đúng.
Ánh mắt anh lóe lên, cười như không cười nói vào lòng bàn tay cô: “Ừm, em đang lo lắng cho anh à?”
Ninh Tú Phân đột nhiên cứng đờ, lòng bàn tay như bị điện giật, vội rút tay về, nắm chặt lòng bàn tay, nhìn Vinh Cẩm Thiêm như nhìn thấy ma.
Sao cô lại cảm thấy như anh vừa hôn vào lòng bàn tay cô vậy?
Biểu cảm của Vinh Cẩm Thiêm không đổi, nhìn cô: “Sao vậy?”
Ninh Tú Phân đánh giá biểu cảm lạnh lùng thản nhiên của anh, vẫn là cái kiểu lạnh lùng khó tiếp cận đó, chắc là ảo giác của cô?
Ừm, chắc cô bị ảo giác rồi!
Ông lớn Vinh chính nhân quân tử như vậy, một người tự nhốt mình trong chum nước ngâm cả đêm cũng không chạm vào cô!
Ngay cả khi bị vô tình đụng vào miệng cũng có thể tức giận như bị mất trinh, sao có thể làm ra chuyện sàm sỡ người khác được chứ?
Ninh Tú Phân khẽ ho một tiếng, vô thức nắm chặt lòng bàn tay hơi ẩm ướt và ngứa ran: “Không có gì, chúng ta về thôi?”
Do cô chủ động đưa tay lên bịt miệng người ta, dính chút hơi ẩm từ môi cũng bình thường.
Cô còn vô tình liếm anh nữa mà.
Ninh Tú Phân tự thuyết phục bản thân, xoay người đi theo anh về phía căn nhà nhỏ trong chuồng bò.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vẻ ngốc nghếch tự thuyết phục bản thân rồi lại nắm chặt lòng bàn tay của cô, ánh mắt hiện lên ý cười: “Ừm, đi thôi.”
Vuốt ve thỏ phải từ từ, đừng vội vàng, có vài giống thỏ sẽ cắn người.
Dù sao anh tạm thời không định về thủ đô, vừa điều tra lai lịch của cô, vừa từ từ để cô quen dần.
Nhưng ngay sau đó, anh đã nhìn thấy Ninh Tú Phân vừa đi vừa vô thức xòe tay ra, lặng lẽ lau sạch lòng bàn tay vào ống quần.
Ninh Tú Phân vừa lau sạch lòng bàn tay, vừa lẩm bẩm, ôi mẹ ơi, dù là nước bọt của trai đẹp thì cũng là nước bọt của người khác, hơi ghê.
Thảo nào lúc ông lớn Vinh vô tình bị cô mơ màng xem như kẹo bạc hà liếm một cái, anh đã ghê tởm chạy ra ngoài.
Kiếp trước cô từng xem những bộ phim và tiểu thuyết, vẫn không thể hiểu được kiểu hôn trao đổi nước bọt này. Cô chưa bao giờ hôn Lý Diên, đương nhiên Lý Diên cũng chẳng có hứng thú hôn cô.
Sao lại có người thích hôn trao đổi nước bọt và vi khuẩn như vậy? Không sợ lây bệnh sao?
Nụ cười trong mắt Vinh Cẩm Thiêm biến mất, thay vào đó là ánh sáng lạnh lùng: “…”
Ghét thế à? Được lắm, anh nhớ rồi!

Ads
';
Advertisement