Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân vừa lau tay vừa đi, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Có thể gọi là gió lạnh thổi từng cơn.
Cô nổi hết da gà, vô thức quay đầu lại: “Cái gì thế?”
Nhưng dưới ánh mặt trời trong lành, chỉ có Vinh Cẩm Thiêm đang đẩy xe với vẻ tự nhiên và những người dân trong thôn thỉnh thoảng dậy sớm làm việc ở đằng xa.
Ninh Tú Phân hơi khó hiểu xoa xoa cánh tay.
Chắc là cô nghĩ nhiều rồi, ban ngày ban mặt lấy đâu ra gió lạnh nổi lên, có lẽ là trời lạnh quá.
Cô rụt cổ lại, sờ sờ cái túi vải nhỏ của mình rồi tiếp tục đi về phía trước.
Không nhìn thấy người phía sau đang nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm, khóe môi giật giật.
Hai người vừa đi qua bờ ruộng, đã có người dân chào hỏi, có người nhìn họ với vẻ ghen tị: “Ơ, mới đi thành phố một chuyến đã có xe đạp rồi? Bác sĩ Vinh khôi phục chức vụ xong đúng là tốt.”
Ninh Tú Phân mỉm cười, giải thích: “Đây là xe của bạn, tôi mượn dùng một chút.”
Vốn còn muốn chào hỏi thêm vài câu, nhưng Vinh Cẩm Thiêm lại lạnh lùng đẩy xe đi ngay, lướt về phía trước như một cơn gió.
Ninh Tú Phân chỉ có thể vẫy tay chào những người dân khác, vội vàng đuổi theo: “Chờ tôi với.”
Người này làm sao vậy?
Cô vừa định đuổi theo thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi ra từ sân của văn phòng đại đội, gọi cô một tiếng: “Ninh Tú Phân!”
Ninh Tú Phân ngơ ngác, Lý Diên?
Vinh Cẩm Thiêm bỗng lạnh lùng quay đầu lại nói: “Người yêu cũ của em đang đợi kìa, không mau đi đi?”
Ninh Tú Phân nhíu mày: “Anh đừng nói bừa, sao nào, Tần Hồng Tinh là người yêu cũ của anh à?”
Vinh Cẩm Thiêm vô cảm nhìn cô không nói gì, sau đó xoay người nhanh nhẹn lên xe, đạp xe đi mất.
Ninh Tú Phân: “…”
Sao anh chàng này lại hay dỗi thế?
Cô sờ sờ chóp mũi, trong lòng hơi khó hiểu.
Ninh Tú Phân nhìn về phía Lý Diên, lạnh lùng đi về phía anh ấy.
“Tôi đã nói rồi, đồng chí Lý Diên, không có việc gì thì anh đừng đến tìm tôi, không tốt cho cả anh và tôi.” Lần này thái độ của Ninh Tú Phân đối với Lý Diên rất cứng rắn, nói thẳng không hề khách sáo.
Từ lúc tỉnh lại, cô chưa từng cho anh ấy bất cứ hy vọng không nên có nào.
Thế mà người trước kia chê cô như vậy lại bắt đầu dây dưa? Sáng sớm đã đến!
Lý Diên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cô lạnh tanh, khuôn mặt chữ điền của anh ấy ảm đạm, anh ấy đưa cho cô một lá thư: “Đồng chí Ninh Tú Phân, đại đội có một lá thư từ Thượng Hải, có lẽ là anh cả cô gửi cho cô.”
Ninh Tú Phân ngẩn ra, nhận lấy nhìn xem, đúng là thư từ Thượng Hải, người gửi là anh cả Ninh Vệ Hoàn của cô.
Hầu hết thư từ nơi khác sẽ được gửi đến đại đội trước, sau đó mới phân phát đến các tiểu đội trong thôn.
Ninh Tú Phân chợt cảm thấy xấu hổ: “Sao hôm qua anh không đưa cho tôi?”
Lý Diên dừng một chút rồi cười khổ: “Thư đến đại đội vào chiều hôm qua, sáng nay tôi đến là để bàn giao công việc với mọi người trong thôn, tiện thể chào tạm biệt cô và đưa thư cho cô.”
Ninh Tú Phân ngơ ngác: “Chào tạm biệt?”
Lý Diên gật đầu: “Phải, học viện Lâm Nghiệp tỉnh chiêu sinh, đại đội đã giới thiệu tôi, tôi cũng đã qua vòng sơ khảo, tuần sau tôi sẽ đến học viện Lâm Nghiệp làm thủ tục nhập học.”
Nghe vậy, biểu cảm của Ninh Tú Phân hơi phức tạp.
Thời này, ngoài tham gia kỳ thi đại học, các trường đại học còn có hình thức tuyển sinh bằng cách giới thiệu.
Nửa đời trước của Lý Diên vẫn giống như trong ký ức, vẫn đang chạy về phía trước trên quỹ đạo đã định.
Nhưng cô sẽ không tham gia vào quỹ đạo cuộc đời của anh ấy nữa.
“Vậy… Chúc anh thuận buồm xuôi gió, tương lai rực rỡ.” Ninh Tú Phân khẽ nói.
Trong lòng Lý Diên tự dưng hơi trống trải, nhưng cũng nhẹ nhõm, anh ấy cũng không biết cảm giác mâu thuẫn này đến từ đâu.
Anh ấy nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt: “Ừm, cảm ơn cô, trước đây tôi hơi đường đột nên đã nói với bác sĩ Vinh vài lời, nhưng…”
Anh ấy nói tiếp: “Tôi không hối hận, tôi cũng không biết tại sao luôn lo cô sống không tốt.”
Nói xong, anh ấy lại tự giễu lắc đầu: “Tôi cũng không biết tại sao mình lại lo lắng vô cớ, có lẽ cô bây giờ khác với Ninh Tú Phân mà tôi quen biết trước đây. Nếu có ảnh hưởng không tốt đến cô thì tôi xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Lý Diên dừng lại một chút, chìa tay về phía cô: “Tạm biệt, sau này bảo trọng, đồng chí Ninh Tú Phân.”
Trong lòng Ninh Tú Phân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng đưa tay ra nắm lấy tay anh ấy: “Ừm, thuận buồm xuôi gió, bảo trọng.”
Lý Diên nhìn cô thật sâu, đeo túi lên vai, xoay người rời đi.
Ninh Tú Phân nhìn bóng lưng anh ấy, đột nhiên lên tiếng: “Đồng chí Lý Diên, sau này bớt uống rượu và hút thuốc đi, không tốt cho sức khỏe đâu!”
Kiếp trước anh ấy uống rượu hút thuốc đến mức bị ung thư, tuy anh ấy không phải là một người chồng tốt, nhưng đúng là một cán bộ có năng lực, trong sạch, bảo vệ tài sản quốc gia.
“Cảm ơn.” Lý Diên ngẩn ra, quay đầu gật đầu, sau đó sải bước về phía ngoài thôn.
Ninh Tú Phân nhắm mắt lại, gió đông lạnh lẽo thổi đến, thổi bay những sợi tóc mai, cũng thổi tan bụi bặm của kiếp trước.
Cô nhìn về phía chân trời ngày đông, nở một nụ cười rạng rỡ.
Kiếp trước, lúc Lý Diên qua đời, cô đã bẻ gãy cây lược theo lệ cũ, ném một nửa ở ngã tư đường, chỉ mong không còn vương vấn, kiếp sau mỗi người một ngả.
Bây giờ cô được sống lại, cũng chính là kiếp sau của cô.
Kiếp trước, anh ấy không chịu điều cô rời khỏi nhà máy dệt làm cô thường xuyên bị sảy thai, cũng do dì cả một phần nữa. Hơn nữa, bản thân cô lại phụ thuộc hoàn toàn vào đàn ông, chưa bao giờ nghĩ đến việc tự lực cánh sinh, tìm cách thi đại học hoặc xin chuyển đi nơi khác.
Kiếp này cô đã tỉnh ngộ, hai bên chẳng còn nợ nần.
Từ nay về sau, anh và tôi hãy làm những nhánh sông không còn giao nhau trong dòng sông số phận, chảy đi hướng khác nhau.
Vinh Cẩm Thiêm khoanh tay, dựa vào bức tường của một căn nhà, vô cảm nhìn hết mọi chuyện.
Lông mi dài cụp xuống, in bóng râm mờ ảo lên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng.
Xéo đi rồi, tốt lắm.
Nếu con thỏ nào đó không tỏ vẻ “Lưu luyến không rời” đáng đánh đòn thì sẽ tốt hơn.

Ninh Tú Phân hơi sầu trở về căn nhà trong chuồng bò, Tiểu Bạch vẫy đuôi chạy đến cọ vào người cô, đôi mắt to long lanh toàn là sự tủi thân, nó sắp chết đói rồi!
Bà Hạ keo kiệt quá, chỉ cho nó ăn xương, nó biết vẫy đuôi nhưng nó là sói, nó muốn ăn thịt!
Ninh Tú Phân nhìn cái bát trống trơn bên cạnh, xoa xoa cái đầu to và chóp mũi hồng hào của nó, xoay người đi ra sân sau lấy một ít thịt khô cho vào bát của nó.
Thời buổi này, nuôi sống bản thân đã không dễ, vậy mà Vinh Cẩm Thiêm còn nuôi thêm một con sói.
Mà người kia bị sao nhỉ, rõ ràng về nhà trước cô, sao không cho Tiểu Bạch ăn gì?
Ninh Tú Phân cầm lá thư trở về căn nhà nhỏ, vừa bước vào cửa đã thấy Vinh Cẩm Thiêm đang bưng một tách trà, ngồi uống bên bàn học, mặt lạnh lùng.
Cô cũng chả buồn hỏi, vừa nãy người này tự dưng nổi giận, mặt sưng mày sỉa.
Chắc là thấy Lý Diên nói chuyện với cô, trong lòng khó chịu, lại chê cô… Không chuyên nghiệp.
Đóng vai vợ của anh mà còn qua lại với người đàn ông khác, nhưng chẳng phải anh cũng ra ngoài nói chuyện với Tần Hồng Tinh lúc nửa đêm sao.
Kẻ tám lạng, người nửa cân, huề nhau.
Ninh Tú Phân rửa tay rửa mặt xong ngồi xuống, mở thư của Ninh Vệ Hoàn ra.
Nét chữ trong thư rõ ràng, mạnh mẽ, hỏi thăm tình hình gần đây của cô và còn kèm theo mười tệ.
Tâm trạng Ninh Tú Phân bỗng chốc dịu đi, anh cả là một trong những người quan tâm cô nhất trong nhà.
Sau khi thi đỗ trường quân đội, anh ấy còn gửi thư báo cho cô biết sẽ kèm cô học trong kỳ nghỉ tới, hy vọng sau này cô vẫn có cơ hội được đi học.
Cô phải nghĩ cách nói với anh cả chuyện cô đột ngột kết hôn.
Bởi vì anh cả đã từng nói rằng anh ấy mong cô kết hôn muộn một chút, ít nhất phải học hết cấp ba rồi mới xem xét đến chuyện kết hôn.
“Đang nghĩ cách trả lời thư anh cả sao, nói em đã kết hôn à?” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Ninh Tú Phân ngước đôi mắt to tròn đen láy lên nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Ừm, anh cả là người tốt với tôi nhất trong nhà, chắc chắn phải nói rõ chuyện này với anh ấy.”
Sao vậy, lại chịu nói chuyện với cô rồi?
Vinh Cẩm Thiêm không để ý đến ánh mắt dò xét của cô, đặt cái cốc tráng men xuống: “Nói với anh ấy rằng em gả cho anh là được, người trong quân đội không thích vòng vo tam quốc, nếu anh cả em có ý kiến gì với anh, có thể trực tiếp đến tìm anh.”
Nếu anh nhớ không nhầm, anh cả Ninh Vệ Hoàn của Ninh Tú Phân đang công tác tại đơn vị đồn trú Thượng Hải.
Có cấp dưới trong đội của anh đang giữ chức vụ lãnh đạo ở đó.
Ninh Tú Phân ngẩn ra, sao người này nói chuyện cứ như thể bọn họ là vợ chồng thật, anh đang muốn lấy lòng anh vợ tương lai à.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Tìm anh làm gì, cẩn thận anh ấy đánh anh đấy.”
Vinh Cẩm Thiêm cười: “Vậy anh ấy có thể thử xem.”

Ads
';
Advertisement