Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân ngẩn ra, cho nên thật ra anh không có người vợ chưa cưới nào cả?
Bỗng nhiên, không biết vì sao tim cô đập rộn lên, niềm vui sướng kỳ lạ dâng lên.
Anh nói với cô chuyện này làm gì?
Hơn nữa, cô chợt nhận ra tư thế này… Quá thân mật.
Ninh Tú Phân nhìn đôi mắt lạnh lùng mê người gần trong gang tấc của anh, trái tim đập loạn.
Cô đột nhiên quay đầu ra đẩy anh: “Anh có vợ chưa cưới hay không liên quan gì đến tôi!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy cô cố sức đẩy mình, anh hơi nhíu mày, thả tay ra: “Chỉ nói vậy thôi, tôi không thích bị hiểu lầm.”
Anh không nói không thích bị ai hiểu lầm.
Ninh Tú Phân cắn môi, hất bím tóc xoay người chạy vào phòng: “Không chơi với anh nữa, tôi đi giúp ông bà làm sủi cảo.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng người nhỏ nhắn chạy vào phòng, cô rất lạ, đôi khi trông như từng trải qua thăng trầm.
Nhưng đôi khi lại giống đứa trẻ.
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu nhìn khăn choàng trên cổ mình.
Thật ra anh cũng không hiểu vì sao mình lại phải nói với cô.
Gió lạnh mùa đông thổi qua, mùi thơm thoang thoảng từ khăn choàng cổ tỏa ra.
Anh cúi đầu khẽ ngửi, đúng là mùi hoa cỏ thơm ngát trên người Ninh Tú Phân…
Anh biết cô thường đi hái hoa thơm và quả cho thêm vào xà phòng này nọ, tự mình làm đồ vật dùng tắm rửa gội đầu.
Xem ra cô giấu chiếc khăn này trên người, tới nỗi đặt sát người nên mới có mùi thơm rõ ràng như vậy.
Ngón tay Vinh Cẩm Thiêm mơn trớn trên khăn choàng, sau đó chậm rãi khép lòng bàn tay lại như giữ mùi thơm kia trong lòng bàn tay.
Không biết vì sao, rõ ràng anh vừa ăn no lại cảm thấy hơi đói bụng.
Có lẽ anh còn phải ăn thêm vài miếng sủi cảo chay.

Dường như ngày Tết vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã sắp qua Tết Nguyên tiêu.
Sáng sớm, Ninh Tú Phân đã lấy bao tải chứa một con gà rừng lớn chuẩn bị đi đến nhà ông bí thư chi bộ.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô muốn ra ngoài, bỗng nhiên tiễn cô đến cửa, nhướng mày: “Hôm nay về sớm một chút, tôi có việc muốn nói với cô.”
Ninh Tú Phân sững sờ, anh hiếm khi nghiêm túc muốn nói gì đó với cô, cô gật đầu: “Ừm, vậy anh gói bánh trôi, tối tôi về nấu cho anh ăn.”
Cô nói xong vẫy tay, quay người rời đi.
Vinh Cẩm Thiêm hừ khẽ, anh hiếm khi được ăn món gì ngon, lại dặn dò anh làm việc thuận miệng như thế, cũng không hỏi xem anh có biết gói bánh trôi hay không.
Nhưng anh vẫn xoay người đi chuẩn bị bột gạo nếp.
Ninh Tú Phân đến nhà ông bí thư chi bộ, vừa vào nhà đã nhìn thấy vợ ông bí thư chi bộ là thím Phương đang quét sân.
“Nhóc, sao sáng sớm lại đến đây?” Thím Phương… Vợ của bí thư chi bộ nhìn thấy cô đi vào sân, hiền lành vẫy tay, thuận tay đưa cho cô một nắm hạt dưa và kẹo.
Ninh Tú Phân cười híp mắt cho kẹo và hạt dưa vào trong túi tiền của mình, thuận tay nhét bao chứa gà rừng vào tay thím Phương: “Thím, chúc mừng năm mới, đây là cho nhà thím!”
Thím Phương nghĩ đây chỉ là bột đắt tiền gì thôi, bà ấy biết gần đây cuộc sống của Ninh Tú Phân khá hơn nhiều.
Cũng không biết có phải chồng của cô đã được khôi phục công việc không, cho nên ở quê gửi tiền và phiếu đến.
“Khách sáo như thế làm gì.” Thím Phường vừa cười vừa mở bao.
“Khoan đã, đừng…” Ninh Tú Phân không kịp ngăn cản.
Một con gà lớn hơn gà trống bình thường nhảy ra khỏi bao, đối mắt với thím Phương.
Thím Phương ngẩn ra: “Hả?”
“Cục cục tác…” Trong chớp mắt con gà trống nhảy lên, đạp một chân lên mặt thím Phương, sau đó bay ra ngoài.
Thím Phương trợn mắt há mồm, gà rừng à, gà rừng rất to, là thịt đó!
Bà ấy vô thức muốn bổ nhào về phía con gà rừng đang muốn chạy trốn: “Nào… Người đâu… Bắt lấy nó… Thịt sắp bỏ chạy kìa!”
Bà ấy rít lên, cả nhà bí thư chi bộ chạy ra khiến trong sân gà bay chó chạy.
Lăn lộn một hồi, lông gà và cứt gà bay loạn, cuối cùng vẫn là Hoa Tử dẫn theo con mình bắt được con gà rừng mạnh mẽ kia.
Ninh Tú Phân ngượng ngùng ngồi trong nhà nhìn Hoa Tử, ông bí thư chi bộ, trên đầu cả nhà thím Phương đầy lông gà: “Khụ khụ… Là tại cháu, không nói cho thím biết đây là gà rừng.”
Thím Phương vừa phủi lông gà trên người, vừa cười tít mắt: “Nào có, cháu đưa may mắn đến cho chúng ta đấy.”
Chẳng phải là điềm lành à… Một con gà cũng may mắn như một con chim trĩ lớn, nhiều thịt thế này mà!
Năm nay thịt rất hiếm có!
Ông bí thư chi bộ đuổi gà đuổi chó, lau mặt cho cháu trai chơi đến quên trời quên đất: “Con gà lớn như vậy, các cháu bắt được không dễ, mang về đi.”
Thím Phương tức giận trợn mắt nhìn ông bí thư chi bộ, nhà bọn họ có năm sáu người, cả tháng cũng không được ăn thịt một lần, ông già này lại phóng khoáng như thế.
Ninh Tú Phân chỉ xem như không nhìn thấy, cong mắt nói: “Không sao, bây giờ mỗi tuần Cẩm Thiêm sẽ đi lên sau núi để săn, rất dễ bắt.”
Vì cái đuôi tư bản chủ nghĩa sẽ bị cắt nên mọi người không dám lên núi đi săn, vì thế môi trường sinh thái ở núi Đại Thanh khá tốt, có khá nhiều chím thú.
Thím Phương giật nảy mình: “Cái gì, các cháu lên núi đi săn, việc này không trái với quy định à?”
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Sau Hội nghị lần thứ mười ba, bây giờ không còn những quy định này nữa. Người có năng lực phải làm nhiều việc hơn, người tài giỏi hiếm có, đi săn không phạm pháp.”
Những người khác trong nhà nhìn ông bí thư chi bộ, mặt ông bí thư chi bộ hơi phức tạp nhìn Ninh Tú Phân: “Nhóc Ninh nói… Cũng đúng.”
Đại đội và công xã đã mở nhiều cuộc họp truyền đạt tài liệu của cấp trên.
Mặc dù mọi người vẫn không hiểu gì mà… Tập trung phát triển kinh tế, trong thôn lại càng không có hành động lớn gì.
Nhưng ông ấy biết đi săn, bắt cá không phải là bất hợp pháp.
Ánh mắt Hoa Tử sáng lên: “Bố, vậy chúng ta có thể lên núi đi săn rồi!”
Ông bí thư chi bộ chần chừ, không nói gì, ông ấy vẫn hơi sợ. Ông ấy là đội trưởng đội sản xuất, có thể đi đầu làm việc này sao?
Ninh Tú Phân cười cong mắt, bỗng nhiên nói: “Ông bí thư chi bộ biết mỗi chủ nhật cháu thường đi lên huyện không, cháu đi đến đó bán lâm sản đấy!”
Cô thẳng thắn như vậy khiến cả nhà ngạc nhiên nhìn nhau.
Nhưng Mãn Hoa và Hoa Tử liếc nhau, hơi dao động.
Mãn Hoa hỏi: “Không bị Vệ Binh Đỏ bắt à, có thể… Có thể kiếm được bao nhiêu?”
Ông bí thư chi bộ nhíu mày: “Hỏi bậy bạ gì đó.”
Mặc dù nói thế nhưng không cầm lòng được vểnh tai nghe.
Ninh Tú Phân giơ tay lên tính: “Nhóm Vệ Binh Đỏ không xía vào được, vì không cần phiếu lương thực và phiếu thịt nên giá lâm sản ở chợ đen bao gồm gà rừng, thỏ rừng, vịt hoang, chim sống này nọ khá đắt. Nấm, mộc nhĩ thì rẻ hơn…”
Cô thoải mái nói: “Có lẽ một tuần bán ít nhất được bảy tám tệ, nhiều thì mười tệ.”
Thật ra hạn mức còn cao hơn, vì cô cung cấp cho nhà nghỉ trong huyện, nhưng bây giờ cô không thể nói quá nhiều.
Cả nhà nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, tính như thế thì ít nhất một tháng kiếm gần ba mươi tệ! Đây là khoản tiền lương lớn khi đi làm việc chính thức trong thành phố đấy?”
Mãn Hoa kích động đi đến trước mặt Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân, thật sự nhiều như vậy à, có thể… Có thể…”
Cô ấy muốn nói là có thể dẫn cả nhà cô ấy cùng đi bán lâm sản không, nhưng lại ngại ngùng, hơi rụt rè nhìn bố mẹ chồng mình.
Bố chồng nhíu mày không nói gì, nhưng mẹ chồng là thím Phương lại rất kích động.
Bà ấy cắn răng nói: “Ninh Tú Phân, nhà thím đông trẻ con, không có phụ cấp, cuộc sống rất khó khăn. Thím cũng muốn lên núi kiếm lâm sản, cháu có thể dẫn thím đi bán cùng không?”
Hoa Tử là con thứ, may được sống cùng ông bà, không thì thật sự rất chật vật, bà ấy phải nghĩ cho mình và con nữa!
Ông bí thư chi bộ nhíu mày nói: “Không tốt đâu, đây là con đường kiếm sống của nhóc Ninh, sao chúng ta có thể chiếm lợi của con bé chứ.”
Ninh Tú Phân nhìn ông bí thư chi bộ, mặc dù ông ấy nói như vậy nhưng giọng điệu như đang dò xét.
Cô cong mắt, vẫn mỉm cười: “Ông bí thư chi bộ, thời đại này ai cũng không được ăn no, chỉ mấy người chúng ta cung cấp lâm sản có lẽ cũng không đủ chia. Dẫn theo chị Mãn Hoa và anh Hoa Tử đi làm ăn, trong lòng cháu cũng thấy thoải mái.”
Đây là lời nói thật, lần này cô đến nhà bí thư chi bộ chính là muốn giật dây dể cả nhà chị Mãn Hoa cùng bán lâm sản với cô.
Dù sao, sau này cô cũng sẽ thi đại học, rời khỏi thôn, việc làm ăn ở núi này có thời hạn.
Bán ân tình cho nhà bí thư chi bộ, thứ nhất là vì cô muốn sau này mình còn đường phát triển việc buôn bán đồ cổ.
Thứ hai, lỡ bà Hạ làm “Bà cụ Mô Kim” xảy ra chuyện thì sẽ có người giúp đỡ.
Thứ ba, đến lúc đó cô muốn đón ông bà Đường lên huyện, cũng cần bên bí thư chi bộ thả người.
Mãn Hoa và Hoa Tử mừng như điên, vô cùng biết ơn Ninh Tú Phân.
Ông bí thư chi bộ cũng không phản đối, thật lòng cảm ơn cô, dù sao có ai không muốn cải thiện cuộc sống chứ?
Ninh Tú Phân ở lại cùng ăn bữa tối, thím Phương còn giết gà đãi cô.
Lúc Ninh Tú Phân rời đi, trong túi chứa đầy hạt dưa, kẹo, khoai lang khô và hồng khô.
Cô đã đạt được mục đích, vui vẻ đi về nhà.
Khi mới đến cửa, cô đã nhìn thấy có rất nhiều trẻ con và người lớn vây quanh nhà mình, đang chỉ trỏ hóng chuyện.
Trong lòng cô căng thẳng, không thể nào, cô chỉ mới rời nhà đã có người đến gây sự với Vinh Cẩm Thiêm?
Sao người này vừa rời khỏi cô đã xui xẻo như thế?

Ads
';
Advertisement