Cô nhìn anh, cong mắt cười tủm tỉm: “Ô, tức giận à, đội trưởng Vinh được lên làm đội trưởng đại đội nhờ hẹp hòi à?”
Mặt Vinh Cẩm Thiêm không đổi, lách qua người cô.
Sau đó, anh đột nhiên cảm thấy có người ở phía sau đến gần, hương thơm quen thuộc khiến anh đứng bất động.
Một giây sau, trên cổ anh có đồ vật gì đó ấm áp mềm mại.
Vinh Cẩm Thiêm hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn khăn choàng cổ caro màu xanh xám.
Anh quay đầu nhìn Ninh Tú Phân, ánh mắt trong suốt: “Chẳng phải không chuẩn bị cho tôi à?”
Ninh Tú Phân nghiêng đầu: “Anh cũng góp sức sửa nhà, cùng tạo nên cuộc sống mới tốt đẹp, cho nên tặng cho anh một phần quà, đây là tình đồng chí!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái nhỏ nhắn liên tục nói hay, mắt to khẽ chớp.
Gương mặt tròn nhỏ của cô bị gió lạnh thổi, chóp mũi cũng hồng lên giống như con thỏ mềm mại dịu dàng.
Anh cúi đầu nhìn khăn choàng trên cổ mình, lại nhìn về phía khăn choàng cổ của cô: “Cùng màu với cô à.”
Khăn của cô là nền xám carô trắng, khăn của anh đan carô ngay ngắn, cũng có màu xám chủ đạo và carô màu trắng.
Ninh Tú Phân lúng túng nói: “À, cả bốn người cùng có màu này.”
Không phải cô đan khăn choàng cổ tình nhân, mà là ai cũng có màu này.
Mấy chục năm sau, màu này gọi là… Xám sang trọng, đơn giản, thời trang mà lại tôn lên khí chất, bây giờ anh quàng lên trông rất nhã nhặn.
Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười: “Cho nên trước đó cô giấu nó ở đâu? Cố ý chọc giận tôi à?”
Trước đó trong túi cô đã trống rỗng.
Ninh Tú Phân giương mắt, khẽ hừ: “Anh quan tâm làm gì! Nếu anh không thích chiếc khăn này thì cho Tiểu Bạch choàng, muốn hay không tùy anh!”
Cô nói xong hất hai bím tóc muốn rời đi.
Nhưng một giây sau, Vinh Cẩm Thiêm bỗng đè vai cô lại: “Khoan đã.”
Ninh Tú Phân khó hiểu: “Làm gì thế?”
Vinh Cẩm Thiêm cong môi lên, đột nhiên ôm eo bế cô lên: “Làm chuyện xấu xong bây giờ muốn chạy à?”
Ninh Tú Phân giật mình kêu lên, chỉ cảm thấy mình bị anh bế lên giống như động vật nhỏ không có trọng lượng.
Cảm giác chân lơ lửng không chạm đất khiến cô vừa hoảng sợ lúng túng, vừa muốn giãy dụa, đỏ mặt mắng: “Này… Anh làm gì thế, mau thả tôi xuống!”
Vinh Cẩm Thiêm ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Được, xuống lạy ba cái, nói là anh ơi em sai rồi!”
“Tôi viếng mộ mới lạy, anh uống nhầm thuốc à!” Ninh Tú Phân tức giận trợn mắt.
Tuổi tâm lý của cô lớn hơn anh nhiều, gọi anh gì, điên à?
Anh thật sự xem cô là lính của anh à?
“Được thôi, chẳng những không phục còn dám công kích cá nhân, nói lời ác độc.” Vinh Cẩm Thiêm gật đầu, cười xấu xa.
Anh vừa nói xong lại bế cô xoay tít mười vòng lớn.
“A…. Vinh Cẩm Thiêm, tên khốn này!” Ninh Tú Phân sợ hãi hét lên.
Bình thường anh không nói nhiều, mấy hôm nay thỉnh thoảng lại rối loạn kinh nguyệt, lúc buồn lúc vui, nhưng tối nay uống quá nhiều à?
Ninh Tú Phân đưa tay đập mạnh vai anh, một tay túm chặt quần áo anh, sợ anh vứt cô xuống.
“Ha ha… Cô có phục không?”
“Phục cụ nhà anh… A… Thả tôi xuống… A!”
…
Bà Hạ nghe tiếng ầm ĩ ngoài sân, tò mò ló đầu ra: “Sao thế, sao thế, thằng nhóc kia bắt nạt con bé à, cần bà giúp không?”
Ông Đường đưa tay đẩy bà ấy về phòng, lắc đầu cười: “Bà quan tâm chuyện bọn nhỏ nhiều như thế làm gì, chẳng phải làm sủi cảo à. Đi thôi, tôi giúp bà!”
Cô đang cười, anh đang chòng ghẹo, tiếng pháo nổ lộp bộp, cơn gió lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng khiến ông ấy nhớ đến thời trẻ của mình.
Thằng Vinh bây giờ giống hệt chàng trai hay chọc ghẹo cô gái mình thích, không biết khi nào mới nghĩ thông được.
Nhưng đây là chuyện của bọn trẻ, ông ấy không xen vào được.
Ninh Tú Phân bị Vinh Cẩm Thiêm ôm lên cao xoay rất nhiều vòng, xoay đến mức cô hoa mắt mới được thả xuống.
Cô lảo đảo che phần eo bị anh bóp đau, choáng váng như uống say, xoay vòng vòng tại chỗ.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân loạng choạng, anh mỉm cười khoanh tay trước ngực: “Sao rồi, không đi được nữa à?”
Cuối cùng, Ninh Tú Phân ngồi xổm xuống đất, khó khăn ngẩng gương mặt đỏ lên vì tức giận, vừa thẹn vừa giận trừng anh…
“Tên khốn… Họ Vinh này… Bắt nạt phụ nữ thì giỏi lắm à?”
Sức khỏe của cô không tốt, từ kiếp trước đến kiếp này cô rất dễ say tàu xe, xưa nay chưa từng đi công viên chơi trò ghế bay xoay tròn.
Biết vậy, cho dù cô đan khăn choàng cho chó cũng không đan cho anh!
Vinh Cẩm Thiêm cong môi cười tươi: “Sao tôi lại bắt nạt phụ nữ được, chẳng phải đang chia sẻ niềm vui xây dựng tổ ấm, tạo nên cuộc sống tốt đẹp với đồng chí nữ à?”
Ninh Tú Phân thở dốc, tức giận đến mức khóe mắt giật giật: “Vinh Cẩm Thiêm, anh đúng là chó!”
Có vài con chó đã chó, có vài người còn chó hơn chó, rõ ràng tên khốn này đang trả thù cô!
Cô càng nghĩ càng giận, đột nhiên nhào về phía anh: “Anh đưa khăn cho tôi!”
Ai ngờ tay cô vừa mới chạm đến một góc khăn đã bị anh nhẹ nhàng kẹp dưới nách.
Ninh Tú Phân vội đổi tay giành lại thì bị anh giữ chặt cổ tay, sau đó kéo nhẹ…
Cô nhào vào lòng anh, cả người áp sát người anh.
Chóp mũi Ninh Tú Phân bị đụng đau, nước mắt sắp chảy ra: “Vinh Cẩm Thiêm!”
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu thấy cô giậm chân trong lòng mình, cười mỉm: “Đã cho tôi rồi là của tôi.”
Ninh Tú Phân tức đến mức muốn cắn chết anh, nhưng khi ngẩng đầu lại đối diện với đôi mắt mang ý cười, gương mặt tuấn tú lại có vẻ xấu xa, da mặt anh gần sát trong gang tấc.
Hai người cúi đầu, khoảng cách gần như vậy, gần đến mức anh vừa mở miệng đã khiến mùi rượu nếp thơm thơm phả lên môi cô.
Cô ngây ra, không biết phản ứng thế nào: “…”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn tóc cô hơi rối loạn, cả người ngơ ngác.
Đôi mắt to của cô rưng rưng, mũi nhỏ và miệng nhỏ đỏ hồng vừa xinh vừa mềm.
Ánh mắt anh vô thức tối sầm xuống, bỗng nhiên khàn giọng nói…
“Chuyện kết hôn đó, vào năm thứ hai khi tôi bị điều xuống đây đã hủy rồi. Cho dù ai muốn đến đây cũng không liên quan đến tôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất