Mấy tên cảnh sát nhíu mày, đúng là phiền phức, người bị hại đúng là đã gây tổn thất về vật chất cho bên thứ ba vô tội.
Ninh Tú Phân dứt khoát nói: “Tôi sẽ bồi thường phụ tùng xe bị tôi làm hỏng.”
Dạo này cô khá dư dả, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi.
Thấy cô thẳng thắn như vậy, những người chủ xe bị hư cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ninh Tú Phân lại móc mỉa: “Nếu tôi không làm hư đồ người khác thì có ai đến giúp tôi không? Bày đặt tuyên truyền phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời, tôi thấy đúng là nói xàm!”
Cô nhìn chung quanh, lạnh lùng nói: “Bọn buôn người nói là chồng tôi thì các anh để người ta tùy tiện đánh tôi, kéo tôi đi sao. Coi chừng sau này chị em, vợ, con gái của các anh cũng bị y chang vậy đó!”
Cô nói xong rồi quay người đi với cảnh sát và Trần Thần.
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy phức tạp, bác gái trông xe đạp thở dài, buồn rầu đi nâng xe đạp lên.
Đúng thế, một cô gái nhỏ bị chồng giả đánh chửi trên phố, bị kéo đi mà không có ai ngăn cản.
Vậy lần sau sẽ là con gái, là vợ, là em gái nhà ai đây?
Đến đồn công an, có Trần Thần ở đây, Ninh Tú Phân chỉ phối hợp làm bản tường trình thôi là được đi rồi.
Nhưng mấy tên lưu manh kia bị giam giữ.
Chỉ cần tra một chút là sẽ ra vô số vụ án lớn nhỏ của bọn chúng. Gã đầu húi cua còn là nhân vật quan trọng của đám giang hồ, cực kỳ hung ác.
Gã đã bán vài cô gái và trẻ em mà chưa từng bị bắt.
Bố mẹ mấy đứa trẻ và các cô gái sắp phát điên thì Ninh Tú Phân là người đầu tiên thoát được.
“Cô gái này đúng là gan dạ lại còn may mắn.” Trần Thần lắc đầu.
Người dẫn bọn họ đi vừa nãy là đội trưởng đội cảnh sát, mỉm cười ném cho cậu ấy điếu thuốc: “Cô gái này không chỉ đơn giản là ăn may thôi đâu.”
Một người có thể nghĩ được cách phá hoại đồ đạc của người qua đường, vừa ra tay đã chọc cho nhiều người nổi giận, làm một đám người qua đường ngăn người xấu lại giúp cô…
Bản lĩnh phá cục đó…
“Đúng là một nữ Gia Cát có dũng có mưu!” Đội trưởng đội cảnh sát bật ngón tay cái với Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân cười ngượng ngùng, ho nhẹ: “Tôi không giỏi vậy đâu, anh quá khen rồi.”
Bởi vì đời trước truyền thông rất phát triển, nên cô biết nhiều thủ đoạn lừa gạt của các tội phạm buôn người.
Vì thế mới có thể mạo hiểm thoát thân được.
Khi cô rời khỏi đồn công an, trời đã đen kịt.
Ninh Tú Phân hơi cuống lên, nhìn chung quanh một hồi, rất bất đắc dĩ.
Xe ba gác về thôn cũng không còn chứ đừng nói là xe công cộng ở nơi chưa khai thông đường bộ này.
Đồn công an đã lấy túi cô bị cướp trả lại cho cô, ngoại trừ vài đồng tiền bị rơi mất thì vẫn còn tiền và phiếu nhận được lúc bán đồ.
Sau khi bồi thường tổn thất cho người qua đường thì cũng vẫn còn vài chục tệ, gần bằng với một tháng tiền lương của một công nhân kỹ thuật già rồi, cô không thể mang ‘khoản tiền kếch sù’ này về giữa đêm được.
Hôm nay suýt chút nữa cô đã bị cướp cả túi lẫn người rồi, giờ trong lòng Ninh Tú Phân vẫn còn sợ hãi, đâu dám làm vậy nữa.
Nếu là ở đời trước thì cô đã đi khách sạn rồi.
Nhưng thời đại này không có thư giới thiệu, thì không có nhà nghỉ nào cho cô ở cả.
Ninh Tú Phân còn đang phát sầu không biết đêm nay phải làm sao thì phía sau tiếng Trần Thần vang lên: “Đồng chí Ninh Tú Phân, giờ muộn rồi, nếu cô không để ý thì ngồi xe đạp của tôi đi, tôi đưa cô về.”
Ninh Tú Phân quay đầu lại, cô thấy Trần Thần dắt chiếc xe đạp sườn ngang của mình ra khỏi đồn công an.
Cô nhíu mày, định từ chối thì Trần Thần ngắt lời cô: “Tôi là cán bộ nhà nước, có giấy công tác đàng hoàng, nếu cô không yên tâm thì chúng ta có thể viết giấy để ở đồn công an, nếu cô có chuyện gì thì tôi chịu hết trách nhiệm, được không?”
Người ta đã nói đến mức này, Ninh Tú Phân cũng không biết từ chối sao.
Hơn nữa ngoài việc Trần Thần tỏ ra quen thân với cô lúc xế chiều, thì cũng coi như bình thường, còn giúp dẫn cảnh sát đến nữa.
Chắc là một người nhiệt tình, dù sao thời đại này ai cũng chất phác như thế.
Ninh Tú Phân gật đầu: “Vậy làm phiền anh rồi, đồng chí Trần Thần.”
Cô vẫn cẩn thận về đồn viết giấy, không biết sao đội trường đội cảnh sát bảo cô yên tâm đi theo Trần Thần, cậu ấy chắc chắn có thể bảo vệ cô về nhà an toàn.
Bởi vì tên nhóc này lưng hùm vai gấu sao?
Ngược lại thì đúng…
Cô ngồi ở sau xe đạp Trần Thần.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi sau xe một người đàn ông xa lạ ở đời này, cô hơi lúng túng, cả đường xe lắc lư, cô đành bám chặt chỗ ngồi đằng sau xe.
Trần Thần đúng là một tên nói nhiều. Cậu ấy tán gẫu với cô chuyện trời Nam đất Bắc, sau khi biết cô là người Ninh Nam thì còn cười nói là về tỉnh rồi để cô mời cậu ấy ăn cơm.
Cứ vừa đi vừa tám như thế, hai người cũng về đến thôn.
Ninh Tú Phân thấy đến cửa thôn thì muốn xuống xe: “Được rồi, cảm ơn anh. Tới đây là được rồi, muộn quá, anh về sớm đi.”
Trần Thần không dừng xe, vội hỏi: “Đợi tí đã, chẳng phải cô ở cuối thôn sao. Đã sắp mười giờ tối rồi, tối lửa tắt đèn, để tôi chở cô.”
Đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, lỡ như còn có một đoạn đường ngắn mà chị dâu có chuyện gì thì làm sao cậu ấy ăn nói được với lão đại.
Nhưng Ninh Tú Phân không muốn nhiều người thấy mình ngồi xe một người đàn ông lạ mặt đi về, dạo này đang trong kỳ rảnh rỗi, trong thôn có rất nhiều bà tám, thích dèm pha người khác.
Cô vẫn muốn xuống xe: “Không cần! Tôi tự đi được mà!”
Nhưng Trần Thần không giảm tốc độ. Ninh Tú Phân hơi giãy, xe bắt đầu nghiêng ngả, nghiêng về một phía.
“A! Ối…” Trần Thần phanh xe.
Theo quán tính, Ninh Tú Phân va thằng vào lưng cậu ấy, ngửa đầu về sau té ngửa, cậu ấy vội vàng chống tay, vươn người đỡ cô.
Trần Thần ôm Ninh Tú Phân, một chân đạp xuống đất, cố gắng lắm mới miễn cưỡng giữ hai người thăng bằng không ngã xuống mặt đất.
Nhưng…
“Hai người làm gì thế?” Một giọng nói lạnh lùng tức giận vang lên.
Hai người cùng nhìn qua, thấy một bóng người cao gầy lạnh lẽo đứng đó.
Ánh trăng phản xạ một tia sáng âm u lên kính mắt của anh.
Ninh Tú Phân và Trần Thần rùng mình, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ khi bị bắt gian.
Ninh Tú Phân lắc đầu, cô nghĩ gì thế nhỉ!
Sau đó cô đỡ Trần Thần đứng đàng hoàng, nói với Vinh Cẩm Thiêm: “Anh đứng cửa thôn đợi lâu lắm đúng không, hôm nay có chút chuyện, tôi phải đến đồn công an, đồng chí này đưa tôi về.”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm chuyển sang Trần Thần đang sợ hãi, sau đó lại nhìn Ninh Tú Phân, bước vài bước tới nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Anh để ý quần áo của Ninh Tú Phân đã bị rách, túi cũng rách nát.
Ninh Tú Phân vung tay: “Lát nữa kể cho anh nghe.”
Nói xong, cô đến bên cạnh Trần Thần, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, Trần Thần. Anh về trước đi, muộn quá rồi, nguy hiểm lắm.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Trần Thần bằng ánh mắt sắc bén, cậu ấy cảm thấy như bị gai đâm sau lưng, cười khan: “À… Được…”
Mẹ nó chứ, sao lão đại lại thấy mình ôm chị dâu vậy!
Nhưng sau đó, Vinh Cẩm Thiêm cũng đi tới, đưa tay cho anh ta: “Hóa ra là Trần Thần à, lâu rồi mới gặp, vào nhà ngồi tí nhé?”
Con ngươi Trần Thần rớt ra tới nơi: “Hả?”
Sao đội trưởng lại bán đứng cậu ấy vậy? Sao lại để lộ mối quan hệ giữa bọn họ chứ? Không phải anh muốn bí mật điều tra sao?
Ninh Tú Phân ngạc nhiên: “Ơ? Hai người quen nhau à?”
Trùng hợp vậy sao?
Vinh Cẩm Thiêm cười nhạt: “Đúng thế, trùng hợp quá, cậu ấy là chiến hữu cũ của tôi. Hôm nay muộn quá rồi, Trần Thần ở chỗ chúng tôi một đêm không?”
Tuy Ninh Tú Phân cảm thấy bầu không khí hơi kì quái, nhưng vẫn cười gật đầu: “Được, vậy tôi về trước dọn dẹp một chút, hai người cứ vừa đi đường vừa tâm sự.”
Cô nói xong thì xách túi bỏ đi.
Trần Thần đứng cạnh xe, nhìn Vinh Cẩm Thiêm cười khô khốc: “À… Đội trường, chuyện hôm nay chị dâu gặp phải thì chị ấy tự giải quyết cả rồi, người này rất thú vị đấy, ha ha…”
“Ừ.” Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì chơi sướng bằng chị dâu đúng không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất