Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Trong từng tiếng thì thầm xung quanh, Ninh Tú Phân nhắm mắt lại, khoé miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Ha, cô cũng quên mất, cho dù là ba mươi năm sau ở thế kỷ hai mươi mốt, những người đàn ông đánh đập phụ nữ trên đường phố chỉ cần nói mình là bạn trai hay chồng của người phụ nữ kia thì sẽ không có ai tiến lên giúp đỡ.
Ăn trộm, cướp bóc, đến cả người già té ngã, dù là chuyện gì cũng có người đến giúp đỡ mà không sợ bị liên lụy.
Nhưng đánh vợ hoặc bạn gái giữa đường lại được coi là “chuyện nhà người ta”, không có mấy người muốn nhúng tay.
Huống chi đây còn là thời kỳ hầu như không có khái niệm về tội bạo lực gia đình, phụ nữ cưới vào nhà có thể đánh đập tùy ý như đánh lừa vậy.
Ngay lúc gã tóc húi cua chuẩn bị xông tới bắt lấy cô, Ninh Tú Phân bất ngờ quay người lao thẳng về phía quầy xe đạp gần nhất.
“Rầm!” Khi cô giơ tay đẩy mạnh, tất cả xe đạp đổ rạp xuống đất.
Trước mắt bao người, cô dứt khoát nhảy lên đống xe đạp, cứ đạp lên đạp xuống, giẫm hư vài bánh xe làm chúng méo mó biến hình.
Lúc nãy cô đã để ý thấy nơi gần nhất với mình là một trạm bưu điện, có một quầy dựng đầy xe đạp.
Tất cả là xe của những người đi làm ở gần đây hoặc của đơn vị.
Lúc đầu đám đông xung quanh ngây ra, người đầu tiên phản ứng là bác gái giữ xe, vội vàng lao tới kéo cô lại, mắng to: “Cô làm cái quái gì vậy!”
Thời buổi này xe đạp là thứ đồ quý giá nhất trong nhà. Bà ta thu phí giữ xe chỉ được một đồng, lấy đâu ra bồi thường?
Những người khác cũng phản ứng lại, không quan tâm đến cái kéo trong tay cô nữa, vài người chủ xe lao tới kéo cô xuống: “Cô điên rồi à, xuống ngay đi, đây là xe của chúng tôi!”
Ninh Tú Phân không quan tâm mình bị bắt lấy, lúc này càng có nhiều người bắt cô càng tốt.
Cô lạnh lùng nhìn quanh đám người, cười ác: “Chẳng phải tôi là người điên à? Không phải nên đập đồ sao?”
Nói xong, cô chỉ tay về phía những tên lưu manh đang trố mắt nhìn mình: “Hừm, không phải bọn chúng tự xưng là người nhà của tôi sao? Vậy để chúng đền cho mấy người đi.”
Lúc này mọi người mới sực nhớ, phải rồi, nói chuyện với một người điên thì vô ích, phải tìm người nhà của cô mới được.
Mấy người chủ xe đạp vội tiến lên chắn trước mặt gã tóc húi cua: “Mấy người đừng đi, mấy người là người nhà của con đàn bà điên này, phải bồi thường!”
Mấy gã lưu manh ngơ ngác, nhất là gã tóc húi cua, hoàn toàn không ngờ Ninh Tú Phân sẽ đột ngột “nổi điên”, mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát.
Gã vừa bực vừa tức, trừng mắt hung dữ nhìn Ninh Tú Phân: “Con điếm thúi nhà mày, lại đây cho tao!”
Nói rồi, gã đẩy mạnh vài người chủ xe, định bắt lấy Ninh Tú Phân.
Ai ngờ Ninh Tú Phân lanh lẹ lách người, thoăn thoắt như thỏ, thoáng cái đã nhảy ra sau lưng bác gái giữ xe, miệng lại la lớn: “Mau chạy, mau chạy đi, đừng để bị bắt vào đồn công an!”
Tiếng hét của cô đã cảnh tỉnh bác gái giữ xe và người xung quanh.
Bác gái tỉnh táo lại tiến lên, chộp lấy cánh tay gã tóc húi cua, hét lớn: “Đừng hòng chạy, cả nhà các người ai cũng là phần tử xấu làm hư hại tài sản người khác, vào đồn công an hết đi!”
Không chỉ bác gái, những người từ các cơ quan gần đó nghe nói xe của họ bị người ta làm hỏng cũng lũ lượt chạy ra bắt người.
Một đám đông vây quanh Ninh Tú Phân và mấy tên lưu manh: “Đừng chạy, bắt hết vào đồn đi, phải bồi thường!”
Lúc đầu mấy tên lưu manh vẫn còn hùng hổ xô đẩy mọi người, nhưng sau khi ăn vài cú đá thì hoảng hốt: “Các người làm gì vậy, cô ta không liên quan gì đến chúng tôi, đừng bắt chúng tôi!”
Đám đông vây quanh lấy chúng, tức giận phẫn nộ mắng nhiếc.
“Lúc nãy các người còn nói cô ta là người nhà của các người, là vợ của anh trai các người, giờ đến lúc bồi thường lại chối bỏ à?”
“Hừ, làm gì có chuyện dễ xơi như thế!”
“Đi, vào đồn công an hết.”
Cánh tay của gã tóc húi cua bị đâm một lỗ, máu vẫn đang túa ra, gã đau đến mức không chịu được, lại bị mấy người đàn ông túm lấy cổ áo.
Gã vừa tức tối vừa hoảng loạn, hung dữ bực bội mà vùng vẫy: “Thả ra, tôi không phải…”
Rõ ràng mưu kế lần nào cũng linh nghiệm, chiếm được cả của lẫn người trước kia, sao giờ lại thành ra thế này?
Gã tóc húi cua nhìn Ninh Tú Phân, chỉ thấy cô mỉm cười trào phúng, lại còn giơ nắm đấm về phía gã.
Mặc dù gã tóc húi cua không hiểu ý nghĩa của hành động đó, nhưng có thể nhận ra sự khiêu khích của Ninh Tú Phân: “Tới đây, tới bắt tao này!”
Gã sắp tức điên rồi, dù thân hình lực lưỡng và hung dữ đến đâu thì hai tay khó địch lại bốn tay.
Huống chi còn có nhiều người giữ chặt gã như vậy, nếu gã vung nắm đấm thì chỉ nhận được càng nhiều nắm đấm hơn thôi.
Ba tên lưu manh khác cùng đi với gã cũng bị nhiều người giữ chặt, không thể thoát ra, bị ăn vài cú đấm.
Chọc đám đông phẫn nộ, không thể thoát thân.
Ánh mắt xảo quyệt và hung ác của gã tóc húi cua lóe lên, gã vừa vùng vẫy vừa hét lên: “Tôi… Tôi sẽ bồi thường… Tôi bồi thường được không?”
Mẹ nó, trước hết phải thoát khỏi đây đã, kẻo lát nữa bị bắt vào đồn công an hoặc người trong đồn công an đến đây thì gay to.
Đợi lát nữa rồi tìm cách hành chết con khốn gian trá này sau!
Nói xong, gã ra hiệu cho đồng bọn lấy cái túi vải của Ninh Tú Phân, chuẩn bị lấy tiền bên trong để bồi thường.
Nhưng ngay lúc đó, bỗng có một cú đấm không biết từ đâu đến, “Bụp!” thẳng vào sống mũi của gã tóc húi cua.
Cú đấm mạnh đến mức khiến gã xoay nửa vòng.
“Phụt…” Gã tóc húi cua ngã nhào xuống đất, máu mũi chảy ra.
Ngay lúc đó, Ninh Tú Phân ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Thần hung hăng đứng một bên, tay còn đang túm một tên lưu manh khác.
Mấy công an đội mũ bước ra từ đồn, đẩy đám đông ra ồn ào bước đến: “Tránh ra, tránh ra, tất cả tránh đường.”
Ninh Tú Phân ngây ra một lúc.
Trần Thần nhìn Ninh Tú Phân với vẻ kỳ quặc: “Lúc nãy tôi đi ngang qua, nhìn thấy đám buôn người này nên đã báo cho đồn công an.”
Sự thật là cậu ấy ăn mì xong đã vội vã đi tìm Ninh Tú Phân.
Ngay khi cô bị lũ xấu xa này vây quanh trong con hẻm nhỏ, cậu ấy chạy theo nên đã chứng kiến tất cả.
Ban đầu cậu ấy cho rằng cơ hội của mình đã đến, có gì thích hợp hơn việc anh hùng cứu mỹ nhân để rút ngắn khoảng cách với một cô gái nữa?
Nhưng…
Cô gái này quá mạnh mẽ, không cho cậu ấy cơ hội ra tay chút nào!
Cậu ấy chỉ đành mời người từ đồn công an đến, sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân, đơn vị anh em rất hợp tác, vội triệu tập lực lượng ra ngoài.
“Bắt giữ hết đám lưu manh bị nghi ngờ lừa bán phụ nữ này lại.” Công an đứng đầu ra lệnh.
Bốn tên lưu manh bị đè xuống đất, bị còng tay.
Đám đông vây xem sững sờ trước tình huống diễn ra trước mắt.
Bác gái giữ xe trố mắt chỉ về phía mấy người kia: “Mấy người này… Thật sự là lưu manh, bọn buôn người à?”
Công an còn chưa kịp mở miệng, Trần Thần đã lạnh lùng gật đầu: “Phải!”
Ninh Tú Phân là vợ của đội trưởng cậu ấy, dù đội trưởng nghi ngờ cô có mục đích xấu, cũng không thể nào liên quan đến loại lưu manh hạ lưu này!
Mọi người chột dạ nhìn Ninh Tú Phân, hóa ra từ đầu đến cuối cô gái này không nói dối.
“Nhưng… Dù gặp phải bọn buôn người cũng đâu thể làm hư xe của người khác chứ, cô ta làm hỏng hết xe đạp của chúng tôi rồi!” Có người vẫn không kìm được nói nhỏ.
“Đúng vậy, cô ta cũng đâu nói rõ ràng.” Có người hùa theo.

Ads
';
Advertisement