Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Vệ Hoàn thấy thái độ của Ninh Tú Phân không đúng thì hơi kinh ngạc nói: “Trước lúc anh đi làm nhiệm vụ, em trai của em ấy muốn nhập ngũ cho nên em ấy mang thư của em đến tìm anh.”
Từ đó hai người họ quen nhau.
Ninh Tú Phân nghe được lời này tức giận cười, tự cười bản thân ngu ngốc.
Sau khi trọng sinh, cô đã quên mất Đường Trân Trân rất thích những con tem và bì thư xinh đẹp trên những lá thư do anh cả gửi đến và cô ta đòi cô cho cô ta một bì thư.
Trên bì thư có địa chỉ của anh cả.
Ninh Tú Phân nhìn Vệ Hoàn bằng vẻ mặt phức tạp: “Không lẽ anh đã có ý với Đường Trân Trân?”
Vệ Hoàn sửng sốt một lát, hơi nhíu mày vẻ mặt có chút bất an: “Ừm… sau khi nhiệm vụ hoàn thành, anh sẽ đến nhà em ấy để cầu hôn.”
Bây giờ anh ấy đã là tiểu đoàn trưởng, đã có thể yêu đương ở trụ sở và kết hôn.
Ninh Tú Phân suýt chút nữa nhảy dựng lên, trong lòng lạnh lẽo: “Sao anh lại không chọn người tốt hơn mà lại chọn cô ta?!”
Điên rồi sao?
Sao kiếp này lại giống với kiếp trước, chẳng lẽ hai vợ chồng này dù bất hòa nhưng vẫn phải quấn lấy nhau!
Dưới ánh mắt khó hiểu của Vệ Hoàn và Âu Minh Lãng, Ninh Tú Phân kể lại mọi chuyện xảy ra trong quá khứ.
Đặc biệt là nhấn mạnh việc Đường Trân Trân đã xúi giục Vương Kiến Hoa đi cưỡng bức cô trên đường ngay ngày đầu tiên cô đến nhà nhỏ gần chuồng bò.
Vẻ mặt của Vệ Hoàn trở nên kỳ quái, không tự chủ được siết chặt trái cây mà Ninh Tú Phân đưa cho anh ấy, khớp xương trắng bệch.
Anh ấy lạnh lùng nói: “Đừng lo, anh không đủ khả năng lấy một cô gái có nhân phẩm như vậy. Khi về Thượng Hải, anh sẽ nói rõ với cô ta và chia tay.”
Ninh Tú Phân thấy anh ấy dứt khoát như vậy trong lòng rất ấm áp.
Anh cả vẫn mãi là anh cả trong gia đình bảo vệ cô.
“Nhưng…

Khi cô thấy sắc mặt của Vệ Hoàn không có chút đau khổ hay buồn bã nào chỉ có chán ghét.
Ninh Tú Phân nhớ tới thủ đoạn của Đường Trân Trân ở kiếp trước, cô do dự nhỏ giọng hỏi:
“Anh cả, sao anh và Đường Trân Trân lại yêu nhau? Cô ta đã làm ô uế thân thể anh rồi sao…”
Nếu anh cả và Đường Trân Trân thực sự ngủ chung giường chắc chắn cô ta sẽ không buông tha!
Khuôn mặt đẹp trai của Vệ Hoàn lập tức vặn vẹo, anh ấy vội vàng nhìn xung quanh, sợ người khác nghe thấy.
“Con nhóc này, đừng nói lung tung, cái gì mà bị ô uế chứ? Anh… anh…không…bị vậy!”
Tại sao em gái như biến thành một người khác vậy? Em ấy không hề kiêng kị khi nói mấy chuyện này!
Vệ Hoàn cũng nhỏ giọng nhấn mạnh anh ấy vô tội, mặt đỏ bừng: “Anh trong sạch!”
Nói đến đây, anh ấy cảm thấy có gì đó kỳ lạ, càng cảm thấy ngại hơn.
Ninh Tú Phân bây giờ mới thở phào vì Đường Trân Trân chưa kịp làm ô uế cơ thể của anh cả.
Cô thở dài thì thầm: “Em sẽ không hỏi cô ta làm thế nào để chinh phục được anh. Hai người không có gì với nhau là em yên tâm rồi!”
Tính ra thì đã một năm trôi qua kể từ khi Đường Trân Trân mặt dày trở mặt với cô không ngờ cô ta dám mặt dày đi tìm anh cả.
Đã vậy còn say mê nhan sắc của anh cả.
Nhưng kiếp này Đường Trân Trân vẫn chưa làm điều gì quá đáng với anh cả, gài anh ấy quan hệ.
Thực sự quá buồn nôn.
Ninh Tú Phân chợt nhớ tới điều gì hỏi: “Anh giúp em trai của Đường Trân Trân nhập ngũ sao?”
Vệ Hoàn hơi cứng người: “Không có, em trai của cô ta không đạt yêu cầu, quá chênh lệch so với điều kiện, anh không phải là người lạm dụng chức quyền vì lợi ích cá nhân.”
Ninh Tú Phân có chút tò mò: “Sao lại nói là không đạt yêu cầu?”
Cô biết Đường Trân Trân có một đứa em trai, cô ta lúc nào cũng tâng bốc em trai cô ta là người đẹp trai nhất thế giới.
Vệ Hoàn cau mày: “Em trai cô ta bị thọt chỉ cao có 1m60, không phù hợp với tiêu chuẩn.”
Ninh Tú Phân cạn lời, một người thọt chỉ cao 1m60 sao có thể đẹp trai được? Điên thật rồi vậy mà còn muốn nhập ngũ!
Cô cau mày sờ cằm: “Em sẽ tìm cách giúp anh thoát khỏi cô ta. Đường Trân Trân không phải là người chịu chia tay chỉ vì anh đề nghị đâu.”
Âu Minh Lãng im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng——
“Anh ơi, Đường Trân Trân mà anh nói có phải sống ở khu kinh tế phức hợp ở quận Hồng Khẩu không? Trong nhà có rất nhiều người làm trong hệ thống giáo dục không?”
Vệ Hoàn kinh ngạc nhìn Âu Minh Lãng, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”
Ninh Tú Phân cũng hơi khó hiểu: “Cậu biết cô ta sao?”
Đột nhiên cô chợt nghĩ đến gì đó, hệ thống giáo dục… Đường gia… Đường?!
Ngay lập tức cô giống như một con mèo, đôi mắt tròn xoe mở to – Trời ơi!
Không thể nào, không thể nào, không phải là Đường gia mà cô đang nghĩ tới chứ?
Âu Minh Lãng gật đầu: “Đường gia cũng được xem là một gia đình trí thức ở Thượng Hải. Tổ tiên họ lúc dựng nước ở quận Tĩnh An, là hàng xóm cùng khu phố với nhà bà nội em.”
Sau khi giải phóng, mọi người đều đi mất.
Do có rất nhiều con cháu trực hệ biết chữ nên họ đã làm việc trong hệ thống giáo dục.
Sau đó loạn thế xảy ra, có đôi anh em họ Đường vốn là giáo viên trung học đã nhân cơ hội này gây rối, tạo nên sóng gió.
Giẫm đạp rất nhiều người vì để leo cao mà làm nhiều việc xấu.
Sau khi trật tự được thành lập lại, hai người họ một người vào tù và một người bị ném tới trường tiểu học làm một giáo viên bộ môn.
Âu Minh Lãng nói: “Em chỉ biết người làm giáo viên tiểu học đó có hai đứa con, một trai, một con gái, đứa con gái đến Tây Nam tham gia đội sản xuất nông thôn, đứa con trai thì què quặt, không biết có phải là… “
Ninh Tú Phân chắc chắn nói: “Tám phần là đúng rồi. Đúng rồi Minh Lãng, cậu có biết Đường gia từng lạc mất một đứa trẻ tên là Đường Quân không?”
Cô không biết mối quan hệ giữa Đường Trân Trân và Đường Quân nếu hai người họ thật sự có gì đó liên quan đến nhau thì cô sẽ rất vui.
Gom cả đám đi xử bắn hết!
Âu Minh Lãng sửng sốt một lát, sau đó nhớ ra điều gì đó: “Tôi có nghe qua, hai người đó miễn cưỡng được coi là anh em họ.”
Khóe miệng Ninh Tú Phân cong lên: “Anh em họ sao… Anh em họ thật tốt.”
Đôi mắt to tròn của cô chuyển động thể hiện rõ cô đang toan tính gì đó.
Nhìn Ninh Tú Phân sờ cằm trông tinh ranh.
Trong lòng Vệ Hoàn cảm thấy khó chịu, càng ngày càng bị đả kích vì sự thay đổi 180 độ của cô em gái ngây thơ.
“Em gái…” Vệ Hoàn nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Em đến ngồi cùng anh đi, anh cũng đến Dương Thành.”
Âu Minh Lãng vừa nhìn đã biết Vệ Hoàn có chuyện muốn nói với Ninh Tú Phân nên cười nói: “Cậu đi trước đi để tôi xem hành lí cho.”
Vệ Hoàn và Ninh Tú Phân đứng dậy.
Hai người đi tới toa của Vệ Hoàn.
Càng đến gần trạm cuối thì trên xe càng ít người, họ thong thả đứng ở nơi giao nhau giữa hai toa xe.
Vệ Hoàn thấy gần tới toa của anh ấy rồi, không nhịn được ôm Ninh Tú Phân, ánh mắt có chút buồn bã.
“Anh vốn tưởng Đường Trân Trân là bạn thân của em, nếu cô ta làm chị dâu của em cũng sẽ đối xử tốt với em. Nhưng không ngờ lại có nhiều khúc mắc như vậy, sau này nếu có chuyện gì em phải nói với anh càng sớm càng tốt.”
Ninh Tú Phân sửng sốt: “Anh, anh không thích cô ta sao…”
Vệ Hoàn cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Chỉ cần thích hợp là có thể sống chung rồi. Thời đại này không phải đều vậy sao, thích hay không… Không quan trọng.”
Ninh Tú Phân cảm thấy ấm áp lại có chút buồn bực, nhớ tới anh cả ở kiếp trước cũng như vậy.
Anh ấy tưởng nếu chọn “bạn thân” của cô làm chị dâu thì cô ta sẽ có thể chăm sóc cho cô nhưng anh cô lại qua đời ở tuổi đôi mươi.
Cô đưa tay ôm Vệ Hoàn, nghiêm túc nói: “Anh, anh nhất định phải lấy một cô gái mà anh thích. Đừng vì em mà từ bỏ người anh thích.”
Vệ Hoàn sửng sốt một lát, nhìn đứa em gái trong lòng càng ngày càng xinh đẹp, chói mắt trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp mà sâu thẳm.
Người anh ấy thích…
Anh ấy đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Em gái, dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn mãi là em gái của anh, anh sẽ bảo vệ em.”

Ads
';
Advertisement