Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân không nghĩ nhiều, kể vắn tắt cho Ninh Vệ Hoàn những chuyện xảy ra sau đó.
Chủ yếu kể về chuyện trong nhà còn về phần Vinh Cẩm Thiêm…
Ninh Tú Phân nhớ tới thân phận hiện tại của Vinh Cẩm Thiêm, một người mồ côi, không có thân nhân.
——Không cha, không mẹ, không con trai, không con gái, không anh chị em ruột.
Cô chỉ nói bản thân ở quê nhận thêm ông bà nội nuôi và một anh trai đỡ đầu.
Nhưng để không bị người ngoài dị nghị khi ở ngoài sẽ gọi là anh họ.
Ninh Vệ Hoàn còn đang chìm trong hoang mang khi biết Ninh Tú Phân không phải con gái ruột của mẹ nuôi hơn nữa hai bên đã cắt đứt quan hệ.
Đột nhiên nghe một tin tức chấn động, anh ấy cau mày.
Trong vô thức, anh ấy cảm thấy Ninh Tú Phân quá thiếu thốn tình thương và sự quan tâm, cô bị những người thân mới nhận này dụ dỗ nên mới không nhận mẹ nuôi.
Đặc biệt là cái gã anh trai đỡ đầu chết tiệt đó, nghe thế nào cũng không giống người tốt nhất định là đang có âm mưu gì đó với em gái.
Ngay sau đó, anh ấy nghe tin mẹ nuôi dính líu đến một vụ án gián điệp lớn. Mẹ nuôi chết rồi còn bố nuôi thì nhảy xuống sông Hoàng Phố cũng mất tích.
Ninh Vệ Hoàn hoàn toàn chấn động, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn, không biết là bi thương hay là giận dữ.
Mẹ ruột của anh ấy qua đời khi đang làm nhiệm vụ, lúc đó anh ấy mới 11 tuổi sau khi anh được nhận nuôi, Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân đối xử với anh ấy rất tốt.
Gần như ngang bằng với đứa con trai độc nhất – Ninh Vệ Binh.
Khi đó anh ấy rất hiểu chuyện biết mẹ nuôi tốt với anh ấy là vì anh ấy có thể mang lại lợi ích cho bà.
Nhưng anh ấy vẫn biết ơn vì có người sẵn sàng đối xử tốt với anh ấy và coi anh ấy như người nhà.
Cho nên khi Ninh Vệ Hoàn thấy bản thân ăn thịt còn em gái ăn mặc rách rưới của anh ấy chỉ có thể đứng bên cạnh ngậm ngón tay, nhìn chằm chằm.
Anh ấy thấy không thoải mái nên đã đưa cho em gái một miếng thịt nhưng lại bị mẹ nuôi nhìn thấy.
Ngay sau đó, mẹ nuôi chạy tới véo tai em gái, véo mạng đến mức gần như nhấc bổng cô lên để mắng chửi.
Tai em gái như sắp đứt ra, tiếng khóc thê lương của cô làm cho anh ấy rất đau lòng.
Từ đó anh ấy chỉ có thể lén đút thức ăn cho em gái sau lưng mẹ nuôi, bôi thuốc vào đôi tai rách của cô và ôm cô vào lòng an ủi.
Chuyện như thế vậy xảy ra nhiều lần ở nhà, em gái càng ngày càng phụ thuộc vào anh trai.
Ninh Vệ Hoàn từ nhỏ đã cảm thấy là do bản thân tới nhà này cướp đi ba mẹ của em gái nên cô mới sống khổ như vậy.
Sau này khi vừa mới 17 tuổi, anh ấy nhập ngũ theo chính sách. Nghĩ rằng trong nhà bớt đi một miệng ăn còn có người gửi tiền về phụ mẹ nuôi.
Em gái sẽ không phải khổ nữa.
Không ngờ tình hình của cô cũng không khá hơn là mấy, cô không được học hành mà phải gánh vác thay anh ấy.
Anh ấy cho rằng mẹ nuôi trọng nam khinh nữ nhưng anh không thể giải thích được tại sao mẹ nuôi lại đối xử với em gái út tốt hơn em gái.
Anh ấy chỉ biết phàn nàn với mẹ nuôi, giảm bớt số tiền gửi về nhà, lén gửi tiền và đồ ăn cho em gái ở quê.
Nhưng không ngờ mẹ nuôi lại không phải là mẹ ruột của em gái còn gây ra nhiều tội ác đáng bị xử bắn đến vậy.
Tam quan của Ninh Vệ Hoàn như được xây lại từ đầu, khuôn mặt tái nhợt.
“Anh, anh yên tâm, bọn họ không phải là ba mẹ ruột của anh chắc sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của anh đâu.”
Ninh Tú Phân biết, Ninh Vệ Hoàn cần thời gian để có thể tiếp nhận mấy chuyện chấn động này.
Ninh Tú Phân suy nghĩ một lát rồi nói: “Em có ý này, anh đổi lại tên cũ sẽ tốt hơn. Mẹ anh và anh đều không nên tham gia vào vụ án gián điệp này.”
Họ thật của anh cả là Vệ, tên của anh ấy là Vệ Hoàn.
Lẽ ra anh ấy không nên đổi tên. Để khống chế Ninh Vệ Hoàn, Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân đã yêu cầu anh ấy ghi nhớ công ơn nuôi dưỡng đến hết cuộc đời.
Vì vậy, qua mấy lời dụ dỗ và lừa gạt, Ninh Vệ Hoàn 11 tuổi đã buộc phải đổi tên, từ Vệ Hoàn thành Ninh Vệ Hoàn.
Ninh Vệ Hoàn trầm mặc một hồi, nhắm mắt lại giọng khàn khàn nói: “Được.”
Mẹ anh ấy đã cống hiến cả cuộc đời và tài năng của mình cho căn cứ Tây Bắc, anh ấy không thể để tên tuổi, vinh quang của bà bị vấy bẩn.
Đôi mắt to tròn của Ninh Tú Phân ánh lên ý cười nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy nghiêm túc và quyết tâm: “Anh Vệ Hoàn, đời này anh nhất định sẽ thành công!”
Anh ấy không cần phải gánh chịu họ Ninh mà Ninh Cẩm Vân đặt cho để rồi bị cái họ này làm ô uế!
Trong thâm tâm, cô thậm chí còn cảm thấy rằng chính vì họ Ninh mà anh cả của cô mới mất sớm.
“À đúng rồi, em muốn về chỗ của em tụ hợp với bạn học hay là anh đến đó ngồi một lát?” Ninh Tú Phân nói.
Cô đứng ở cửa chỗ hai toa xe thông nhau thấy Âu Minh Lãng đang đứng trên hành lang lo lắng nhìn về phía cửa.
Lúc cô đứng ở cửa nói chuyện với ai đó ngỗng trắng bự đã nhìn thấy cô.
Nếu không phải vì bận trông hành lí chắc chắn ngỗng trắng bự khi nhìn thấy cô nói chuyện với một người đàn ông mặc quân phục sẽ vội nhào tới.
Ninh Vệ Hoàn gật đầu: “Anh và mấy đồng đội đến làm nhiệm vụ, anh sẽ đi với em rồi mới về chỗ.”
Ninh Tú Phân biết anh ấy không thể tiết lộ quá nhiều, cô cũng biết anh ấy luôn lo lắng cho cô muốn xem xem cô đi cùng ai.
Cô gật đầu: “Dạ được.”
“Ninh Tú Phân dẫn Ninh Vệ Hoàn tới khoang ngủ của mình.

Nhìn thấy một người lính đẹp trai đi theo Ninh Tú Phân “chưa lên cơn” mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Ninh Vệ Hoàn.
Người nhà binh đúng là thực lực mạnh mẽ, ngay cả người bệnh tâm thần nửa đêm cầm dao gọt táo cũng không sợ!
Ninh Vệ Hoàn không hiểu sao lại nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, tâm trạng có chút khó chịu.
Vừa nhìn anh ấy đã thấy một chàng trai cao ráo, đẹp trai, da trắng đứng cạnh em gái anh ấy.
Có lẽ là do có khí chất tốt nên Âu Minh Lãng là kiểu người dù mặc quần áo giống bao người khác cũng trông rất phong cách và ưa nhìn.
Ninh Vệ Hoàn đánh giá Âu Minh Lãng, lông mày bất giác nhíu lại.
“Một nam, một nữ cùng nhau đến Dương Thành để nhập hàng…

Âu Minh Lãng vừa mới biết Ninh Vệ Hoàn không đúng giờ phải gọi là Vệ Hoàn là anh cả của Ninh Tú Phân.
Cậu ta mỉm cười, đưa tay về phía Vệ Hoàn: “Anh cả của Ninh Tú Phân cũng là anh cả của em!”
Ninh Vệ Hoàn cũng không phải là người vô lý nên cũng lịch sự bắt tay với cậu ta rồi mới ngồi xuống.
Trong phòng chỉ có một vài vị hành khách, họ có chút khó hiểu sao mà bệnh nhân tâm thần này có cả đống anh trai vậy?
Hơn nữa hai anh trai có vẻ không quen biết nhau.
Vệ Hoàn nhìn Ninh Tú Phân, cố ý hỏi bóng hỏi gió: “Trân Trân cũng ở Thượng Hải, gần đây đang ở nhà dưỡng bệnh. Quan hệ của hai đứa tốt như vậy sao không mời rủ em ấy cùng đi Dương Thành?”
Em gái không đến Dương Thành với bạn thân mà lại chọn một nam sinh để đi cùng. Lẽ nào cậu ta là bạn trai của em gái?
Vệ Hoàn nhìn Âu Minh Lãng bằng ánh mắt dò xét.
Vừa rồi khi kể chuyện Ninh Tú Phân không đề cập đến việc cạch mặt với Đường Trân Trân. Lúc này, cô nghe giọng của Vệ Hoàn khi nhắc đến Đường Trân Trân, thậm chí còn thân thiết không gọi cả họ và tên.
Cô ngay lập tức trở nên cảnh giác: “Anh ơi, anh có liên lạc với Đường Trân Trân không? Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
Kiếp trước, anh cả và Đường Trân Trân kết hôn với nhau.
Đó là vì sau khi trở về thành phố, Đường Trân Trân bất ngờ từ Thượng Hải đến Ninh Nam để chơi với cô.
Khi đó, anh cả cũng từ Thượng Hải về thăm họ hàng, Đường Trân Trân đã phải lòng anh cả.
Sau khi trở về Thượng Hải, Đường Trân Trân bắt đầu theo đuổi anh cả dù anh ấy không thích cô ta.
Tối hôm giao thừa, cả nhà Ninh Cẩm Vân đều đến nhà Bạch Cẩm để đón năm mới.
Hai người duy nhất ở nhà là anh cả trở về thăm nhà và cô…
Đường Trân Trân bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà cô với cả đống đồ khiến cô rất bất ngờ.
Thế là cả ba người đã cùng nhau đón năm mới vào đêm hôm đó.
Trong bữa ăn, Đường Trân Trân đã rót cho cô một ly rượu trắng khiến cô ngủ như chết.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra anh cả và Đường Trân Trân đã ngủ chung giường từ lúc nào.
Anh cả thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua nhưng anh ấy vẫn kết hôn với Đường Trân Trân.
Hai người họ cũng có khoảng thời gian vui vẻ giống như những cặp đôi mới cưới bình thường.
Nhưng sau đó Đường Trân Trân gần như không thèm che giấu sự thù địch của cô ta với cô và bắt đầu chế nhạo, khiêu khích, chơi xấu cô khiến mối quan hệ của cả hai rạn nứt.
Đường Trân Trân nhất quyết yêu cầu anh cả cắt đứt liên lạc với một đứa em gái không cùng huyết thống là cô.
Anh cả sao có thể đồng ý chuyện này?
Cuối cùng, quan hệ vợ chồng giữa họ cũng bị ảnh hưởng. Đường Trân Trân từ chối nhập ngũ, hai người cũng ít gặp nhau nên dần trở nên xa cách.
Anh cả thường xuyên ở lại cơ quan sau đó tham gia công tác chống lũ lụt, cứu hộ và qua đời ở tuổi 29.
Đến cuối cùng ngay cả một đứa con cũng không có. Sau đám tang hai tháng, Đường Trân Trân đã kết hôn với cấp trên của cô ta.
Khi đó, Đường Trân Trân đang mang thai đứa con của anh cả, đứa bé đã được ba tháng.
Cô ta nói với bên ngoài nó là con ruột của anh cả khi đó cô ta nhận không ít tiền trợ cấp cho con của liệt sĩ.
Chỉ có cô mới biết, anh cả không có về nhà, đứa nhỏ kia chắc chắn không phải con của anh ấy!
Ánh mắt Ninh Tú Phân âm trầm, cô không hiểu.
Kiếp này cô đã sớm cạch mặt với Đường Trân Trân.
Tại sao… Đường Trân Trân vẫn còn dính dáng với anh cả của cô!
Trong thư gửi cho anh cả, cô có đề cập rằng cô có một người bạn thân tên là Đường Trân Trân đến từ Thượng Hải.
Chẳng lẽ Đường Trân Trân mặt dày đến mức ngay khi trở về Thượng Hải đã đến quân bộ để tìm anh trai cô?
Đáng lẽ bây giờ Đường Trân Trân và anh cả không gặp nhau mới đúng!

Ads
';
Advertisement