Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

“Lũ khốn này đang bao che cho người phụ nữ điên này. bảo vệ phải nhanh chóng bắt người phụ nữ điên này lại!”
Nếu bà lão này thông minh sẽ xúi giục, kích động mọi người đuổi Ninh Tú Phân đang mang “bệnh tâm thần” xuống xe.
Đây mới là cách để có thể gây ra chút rắc rối cho Ninh Tú Phân.
Nhưng bà ta cứ mắng chửi không ngừng điều này đã xúc phạm tất cả hành khách xung quanh!
“Phi, ai bao che chứ? Là do bà chiếm chỗ của họ trước!”
“Thằng nhóc con đó mang giày bẩn mà còn nhảy tới nhảy lui trên giường người khác!”
“Phải đó, đã chiếm chỗ mà còn muốn đánh cô gái đó!”
Mọi người xung quanh mỉa mai họ.
Nhưng sức chiến đấu của bà lão rất cao, bà ta không quan tâm đến vết thương sưng tấy và sự đau đớn trên mặt, gào lên bằng giọng nói già nua của mình——
“Nó là một đứa con nít, các người đang bao che cho một kẻ điên, đúng là không biết xấu hổ!”
Vương Trí Hòa lạnh lùng, mất kiên nhẫn nói: “Im đi, ai gây ồn ào, đánh nhau sẽ phải theo tôi ra sau xe bị còng tay lại ngồi chung với đám móc túi, bắt cóc!”
Nghe vậy không ai dám ồn ào nữa, lời đe dọa của bảo vệ vẫn rất mạnh.
Vương Trí Hòa cau mày liếc nhìn hai đứa trẻ như chim cút: “Nếu anh không biết dạy con cái cách cư xử cho phải phép thì sẽ có người dạy chúng thay anh!”
Bà lão còn muốn nói gì nữa nhưng bị con trai cản lại.
Không ai muốn bị còng và ngồi với mấy kẻ móc túi, bắt cóc cả.
“Nếu các người còn muốn ở đây thì ngoan ngoãn ngồi yên đi!!” Nhân viên phục vụ tức giận nhặt vỏ gối và vỏ chăn lên.
Nhân viên phục vụ nhìn đống vỏ chăn và vỏ gối cần thay ngay lập tức cảm thấy đau đầu vì khối lượng công việc lại tăng lên!
Vẫn là “người mắc bệnh tâm thần” Ninh Tú Phân giúp đỡ sắc mặt của nhân viên phục vụ mới tốt hơn một chút.
Gia đình đó sao dám ngồi chung với Ninh Tú Phân? Họ sợ đầu bị lột ra như trái cây nên miễn cưỡng yêu cầu đổi vé, đổi chỗ.
Không ai chịu đổi giường nhưng không biết là đầu năm nay người tốt bụng nhiều hơn hay là người muốn kiếm lợi nhiều hơn.
Thực sự có người sẵn sàng đổi vé ngồi lấy vé giường nằm cho dù biết ở đây có “vị thành niên mắc bệnh tâm thần”.
Hai người đi vào đều là nam với tâm trạng thấp thỏm.
Nhìn “vị thành niên mắc bệnh tâm thần” Ninh Tú Phân đang ngồi đó với vẻ mặt “thật thà” và “bình tĩnh”.
Thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với anh trai đẹp trai bên cạnh, không có dấu hiệu lên cơn, cũng rất ngoan ngoãn.
Dù không dám nói chuyện với hai anh em họ nhưng dần dần hai người đàn ông cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Cô gái ngồi trên giường trên cũng không sợ nữa nhưng lại không dám xuống.
Hành trình sau đó, nhóm nhân viên được đậu hũ thúi Tri Hòa nhờ vả nên mỗi lần bán đồ đều sẽ đến thăm chừng Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng.
Thấy họ ngồi yên thì gật đầu rời đi, vừa đi vừa rao lớn——
“Hoa tươi, hạt dưa, trứng gà, bánh bao thịt, nước nóng… Có ai cần gì không? Vui lòng rút chân vào.”
Phần còn lại của chuyến đi diễn ra suôn sẻ, mọi người đánh bài và trò chuyện với nhau.
Nhưng trong toa của Ninh Tú Phân không có ai lên tiếng.
Rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ hội xuân, trên lối đi nhỏ có rất nhiều người nhưng không ai chen với họ.
Suy cho cùng, hầu hết mọi người vẫn khá miễn cưỡng khi ở chung với “người mắc bệnh tâm thần”.
Đêm qua Âu Minh Lãng ngủ ở giường dưới, Ninh Tú Phân ngủ ở giường giữa.
Xung quanh đều là tiếng ngáy nên Âu Minh Lãng ngủ không ngon.
Nửa đêm, cậu ta đột nhiên cảm giác được gì đó nhanh chóng mở mắt.
Cậu ta có cảm giác như có ai đó đi qua lối đi nhỏ nhưng khi nhìn kỹ lại cậu ta không thấy ai ở chân giường.
Cậu ta đang định nhắm mắt lại thì chợt ngước mắt lên.
“Mẹ kiếp…” Cậu ta nhìn thấy Ninh Tú Phân đứng ở đầu giường cầm dao gọt hoa quả, nhe răng cười nham hiểm——
…Gọt vỏ một trái táo.
Âu Minh Lãng bị dọa sợ xém chút nữa hét lên. Cậu ta nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện mọi người trong xe đều đã ngủ.
Cậu ta cố gắng trấn tĩnh bản thân, giọng thấp giọng xen lẫn với tức giận: “Nửa đêm rồi cậu còn làm gì vậy? Kinh dị chết đi được!”
Ninh Tú Phân cười: “Tôi đói nên muốn ăn táo.”
Sau đó cô mới đem theo trái táo và con dao gọt trái cây lên giường.
Âu Minh Lãng cảm thấy khó hiểu, tim đập nhanh, sau đó cứ chập chờn gần cả đêm đến rạng sáng mới ngủ được.
Ngày đầu tiên, cậu ta bị đánh thức bởi tiếng la hét, chửi bới và kêu la của những người nằm ở khoang xung quanh——
“Tiền! Tiền của tôi mất rồi!”
“Phiếu ăn của tôi cũng mất rồi, có kẻ trộm!”
“Đó là tiền để tôi chữa bệnh cho con tôi, tên trộm đáng bị chém ra làm trăm mảnh!”
“…”
Trong xe tràn ngập những lời nguyền rủa và tiếng khóc than.
Âu Minh Lãng đột nhiên ngồi dậy, vô thức sờ túi xách của mình.
Vẫn còn nguyên.
Cậu ta ngẩng đầu lên lần nữa, những người khác trong khoang đều đã dậy, họ mò mẫm xung quanh nhưng không ai bị mất tiền.
Mọi người nhìn nhau đầy bối rối.
Họ là những người duy nhất trong xe này không mất gì cả!
Tại sao?
Âu Minh Lãng liếc nhìn Ninh Tú Phân đang ăn bánh quy chợt nhớ tới hành vi bất thường của cô tối qua.
Lợi dụng sự hỗn loạn xung quanh, cậu ta cúi đầu nhỏ giọng hỏi——
“Hôm qua cậu làm ầm ĩ lên như vậy ngoài việc chống lại gia đình đó, cậu còn muốn ngăn cản chuyện này sao?”
“Lẽ nào tối hôm qua cô cũng phát hiện một tên trộm?

Ninh Tú Phân chậm rãi ừ một tiếng, nhét cho cậu ta mấy cái bánh quy, không nói thêm gì nữa, tiếp tục đóng vai “người mắc bệnh tâm thần ngoan ngoãn”.
Dựa theo ký ức kiếp trước, càng gần tết nguyên đán, bọn trộm trên tàu sẽ càng lộng hành.
Cách tốt nhất là cố gắng không để mọi người xa lánh mình – kể cả những tên trộm.
Âu Minh Lãng đã nói đúng một điều – cả người soát vé lẫn bảo vệ đều không thể giám sát cô một ngày 24 giờ.
Âu Minh Lãng cũng là người thông minh, nhìn thấy Ninh Tú Phân như vậy, suy nghĩ một chút đã hiểu được tại sao cô làm như vậy.
Cậu ta lập tức đổ mồ hôi lạnh.
“Đêm qua cậu ta không sai, bóng người đang run rẩy trong lối đi nhỏ thật sự là kẻ trộm!

Mà Ninh Tú Phân đem nhiều tiền như vậy đương nhiên ngủ không ngon.
E là cô đã sớm nghe thấy tiếng động bất thường nên mới cầm dao gọt trái cây xuống… gọt táo.
Khi bọn trộm đến, chúng nhìn thấy một bệnh nhân tâm thần đang dùng dao gọt táo vào lúc nửa đêm và mỉm cười ma quái với chúng.
Chúng sợ chết khiếp, vội vã bỏ đi nên trên cùng một chuyến xe chỉ có những người trong khoang của họ và những người quá nghèo khổ đến mức không thể ăn trộm được gì mới được tha.
“Cậu… Tối qua không có la lên cảnh báo người khác, cậu sợ chúng cướp của cậu sao?” Âu Minh Lãng trầm giọng tiếp tục hỏi.
Cậu ta không biết nên kính phục hay là kinh ngạc trước hành động của cô nên đã dùng một ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Những gì cô làm khiến cậu ta cảm thấy cô sành sõi và gan dạ, không giống với một cô gái chỉ mới mười mấy tuổi
Ninh Tú Phân nhẹ nhàng nói: “Nghèo thì phải tự lo lấy thân, chúng ta chỉ có thể lo cho sự an toàn của bản thân.”
Thực ra cô lấy chiêu này từ một cuộc phỏng vấn mà cô đã xem ở kiếp trước trong chương trình “Tri kỉ”.
Cô học chiêu này từ nhân vật chính vận chuyển công quỹ trên xe.
Thật ra tối qua là cô mạo hiểm thử nghiệm.
Cô không thể dũng cảm, hăng hái giúp đời trong tình huống này, chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Vào những năm 1980, không lạ gì khi những tên trộm tàu biến thành cướp tàu, chuyện này xảy ra chỉ trong giây lát thôi. Chúng có thể cướp của giết người chỉ với vài đồng sau đó lợi dụng lúc tốc độ của tàu xanh chậm lại để nhảy ra khỏi tàu và bỏ trốn, trong chớp mắt đã biến mất.
Cô mang theo một số tiền khổng lồ lên đến 2000 nhân dân tệ!
Kẻ xấu cũng muốn vơ vét để về nhà ăn tết. Quan trọng hơn hết là kẻ xấu ở thời đại này có đủ các loại dao súng!
Đoàn tàu kêu leng keng lao về phía trước.
Đột nhiên, họ đến một ga nhỏ và tàu dừng lại, nghe thông báo thì là dừng tạm thời.
Có những đứa trẻ bán khoai lang nướng bên dưới cửa sổ xe lửa.
Ninh Tú Phân quyết định xuống xe đi dạo, mua hai củ khoai lang, cảm nhận chút gió núi lạnh lẽo, thư giãn sau một đêm căng thẳng.
Âu Minh Lãng thì ở lại trên xe coi hành lý.
Cô vừa mới cân hai củ khoai lang thì nghe thấy phía sau có một giọng nói hoài nghi: “Em gái, sao em lại đến đây?!”

Ads
';
Advertisement