Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Bà lão bị Ninh Tú Phân tát nổ đom đóm mắt.
Người đàn ông cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hét lớn: “Mẹ ơi!”
Sau đó gã quay sang muốn đánh Ninh Tú Phân.
Nhưng nơi này chật hẹp, gã không thể thoải mái xoay người, Ninh Tú Phân có chuẩn bị trước cho gã một cú lên gối vào hạ bộ.
Cho gã biết cơn đau mà một người đàn ông không thể chịu đựng được là gì.
Âu Minh Lãng còn nhanh hơn cô, túm chặt cổ người đàn ông, kéo gã từ phía sau.
Âu Minh Lãng cười lạnh: “Chậc, đại ca xin lỗi nha, anh bị thương rồi để tôi xem vết thương cho!”
Tuy cậu ta không hiểu vì sao Ninh Tú Phân đột nhiên nổi điên, bất chấp hậu quả mà ra tay đánh người.
Nhưng cậu ta không thể nhìn một cô gái như Ninh Tú Phân chống lại cả một gia đình được!
Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng liếc nhau một cái.
Sau đó, cô dùng tay trái túm tóc người vợ đang cố kéo áo của cô.
Ninh Tú Phân nắm đầu chị ta đập vào cái kệ được lắp phía trên giường: “Rầm——!”
Trán chị ta sưng lên ngay, nước mắt nước mũi trào ra, chị ta hét lên: “A a a——”
“Con trai của ta!” Mắt bà lão đã nổ đom đóm, không thèm để ý tới con dâu mà lao tới ôm con trai.
Ninh Tú Phân lại giơ tay tát bà ta thêm cái nữa: “Bà ơi, bà đang làm gì vậy? Tại sao bà không nhìn con? Không phải bà thích trẻ con hiếu động sao?”
Bà ta lập tức che mặt, la hét trốn vào một góc, rên rỉ: “Đánh người rồi, có con điên muốn giết người, gọi bảo vệ! Gọi bảo vệ!”
Hai đứa nhóc sinh đôi bảy tuổi bị dọa sợ, chỉ biết la hét và khóc lóc.
Có người bên cạnh nhịn không nổi nữa lên tiếng: “Cái cô này ngay cả trẻ con mà cũng đánh…”
Âu Minh Lãng nhanh trí cười khẩy đáp: “Em gái tôi bị bệnh, ai chọc tức em ấy thì sẽ bị đánh.”
Ninh Tú Phân quay người, nhìn chằm chằm vào người đang nói chuyện với vẻ mặt âm trầm nói: “Anh ơi, em muốn ăn trái cây, cho em con dao gọt trái cây đi…”
“Âu Minh Lãng ghì chặt cổ người đàn ông, lắc đầu nói:
“”Theo luật thì người bị bệnh tâm thần mà giết người không cần phải ngồi tù, sao anh dám đưa dao cho em đây?”””
Ngay sau đó, mọi người kinh hãi khi nhìn thấy Ninh Tú Phân lấy từ trong túi ra một con dao gọt trái cây.
Cô nở một nụ cười đáng yêu với khuôn mặt tròn nhỏ nhắn: “A, anh không đưa cho em, em cũng tự tìm được. Để em xem nên gọt vỏ trái táo nào đây.”
Nói xong cô nhìn một vòng tất cả thành viên trong gia đình nọ.
Cả nhà họ kinh hãi. Bà lão mặt sưng vù kéo theo một đứa cháu cưng chạy ra ngoài hành lang.
Người phụ nữ kia thì ôm lấy đứa nhóc còn lại đang dán chặt người lên giường, do sợ hãi mà mặt mày xanh lét, che miệng đứa con trai lại rồi chạy ra ngoài.
Âu Minh Lãng thấy ánh mắt của Ninh Tú Phân thì buông người đàn ông ra.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi gần như phát điên vì sợ hãi, gã vừa quay người lại đã hét lên, chạy đi chỗ khác.
Cả gia đình chạy đi gọi nhân viên phục vụ và bảo vệ.
Ninh Tú Phân không thèm để ý, thuận tay gạt hết đống quần áo dơ bẩn trên giường xuống.
Nhưng không chỉ gia đình đó mà những người xung quanh cũng sợ hãi, cảnh giác nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân – một người điên không phải chịu trách nhiệm hình sự nếu có lỡ giết người!
Hơn nữa còn có máu bạo lực trong người.
Âu Minh Lãng cười nói với những người xung quanh: “Em gái tôi nếu không bị kích thích thì cũng bình thường thôi. Vừa rồi em ấy lên cơn là do người đàn ông đó muốn đánh em ấy.”
Khi cậu ta nói mấy câu này, những người xung quanh bớt lo lắng hẳn – không bị kích thích thì sẽ không phát bệnh, còn ổn.
Âu Minh Lãng nhìn Ninh Tú Phân, nháy mắt với cô: “Em gái, đưa dao gọt trái cây cho anh, anh gọt trái cây cho em. Được ăn trái cây là em gái tôi bình thường lại ngay.”
Cậu ta vừa nói xong, mọi người xung quanh lại tiếp tục nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân cười lớn, ngoan ngoãn đưa dao cho Âu Minh Lãng: “Dạ được, anh trai ơi, em muốn ăn táo.”
Mọi người xung quanh cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm, họ không nhịn được mắng người đàn ông khốn nạn vừa rồi——
Gã đi kích thích một cô gái chưa trưởng thành bị bệnh tâm thần làm mẹ gì chứ?
May là cô gái hình như không lên cơn nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào trái táo trong tay anh trai, trông cũng khá ổn.
“Ưm nà, em gái, lau tay trước đi rồi ăn táo.” Đôi mắt phượng của Âu Minh Lãng đầy ý cười.
Để cho giống với một người anh tốt, cậu ta đưa cho Ninh Tú Phân một chiếc khăn tay sau đó mới bắt đầu gọt vỏ táo.
Ninh Tú Phân nhìn cậu ta bằng ánh mắt trêu chọc.
Ở một góc độ không ai thấy, cô thì thầm: “Đừng làm quá, cậu nhỏ hơn tôi nhưng lại nhìn già hơn tôi nên tôi mới để cậu giả làm anh trai tôi!”
Không còn cách nào khác, ngoại hình cô bây giờ mềm mại chứ không như ngày xưa, da ngăm đen do đi làm, nhìn trưởng thành hơn giờ nhiều.
Bây giờ cô đã cải thiện bản thân để trông đẹp và dịu dàng hơn thậm chí nhìn cô giống như một đứa con gái chưa lớn.
Âu Minh Lãng nghẹn họng, nhìn già hơn cô thì có ý nghĩa gì chứ!
Cậu ta nói thầm, tức giận đưa cho cô nửa quả táo: “Chắc Vinh Cẩm Thiêm không già đâu ha!”
Ninh Tú Phân: “Nhưng anh ấy rất đẹp trai, rất đẹp trai đó, dáng người cũng rất tốt!”
Âu Minh Lãng nhếch môi: “Thẩm mỹ kiểu gì vậy? Mấy người thích trai đẹp như cô mà sống ở Thượng Hải xưa nhất định sẽ bị lừa đến mức trắng tay, tán gia bại sản!”
Ninh Tú Phân liếc cậu ta một cái: “Không phải cậu cũng là trai đẹp sao? Chỉ là không đẹp trai bằng anh ấy thôi!”
Âu Minh Lãng thấy bản thân như bị một cái boomerang và một mũi tên đâm vào ngực, tức giận nói: “Tôi nam tính hơn anh ta!”
Ninh Tú Phân mở to hai mắt, vừa cười vừa gặm táo: “Anh ấy là Thái Tuế trên chiến trường. Còn cậu chỉ là một đứa nhóc ngay cả biên giới của chiến trường cũng chưa từng đặt chân đến, cậu nói vậy không cảm thấy ngại sao?”
Âu Minh Lãng lại bị bắn thêm một mũi tên nữa, nghiến răng nghiến lợi đổi chủ đề: “Cậu cứ vậy đánh người họ, cả nhà bọn họ sẽ không bỏ qua đâu!”
Ninh Tú Phân tiếp tục gặm từ từ một quả táo vừa giòn vừa ngọt: “Tôi không sợ gì cả, bây giờ tôi đâu có đi học, chẳng sợ bị ghi tên hay bị người khác nhớ mặt, tôi tự có cách của tôi.”
Nhập gia tùy tục, sống ở đâu thì theo quy tắc của chỗ đó để tránh gặp rắc rối.
Nếu không vì vậy thì cô đã sớm đánh Cố Lan rồi, người phụ nữ đó không chỉ dám mơ ước bạn trai của cô mà ngay cả bạn của cô cũng không tha!
Khoảng nửa tiếng sau, bảo vệ và phục vụ vất vả chen qua đám đông.
“Ai, là ai ở đây cầm dao đánh người?”
Ninh Tú Phân nhìn họ đang cố gắng hết sức để lách qua đám đông trên lối đi.
Nón của đồng chí đậu hũ thúi thậm chí còn bị lệch.
Ninh Tú Phân nhịn không được thở dài, haiz…
Thời đại mà khoa học kĩ thuật chưa phát triển chính là như vậy.
Phải mất nửa tiếng mới đến được hiện trường vụ án, nếu thực sự có người bị hại, đồ cúng cho thành hoàng chắc cũng nguội lạnh rồi.
Vương Trí Hòa và người quen của anh ta khó khăn lắm mới chen qua được đám đông nhưng xung quanh Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng lại chẳng có ai cả.
Hai người họ lột hết vỏ gối và vỏ chăn và tấm ga giường đã bị làm dơ ra.
Ở giường trên cùng còn có một cô gái đang cúi đầu.
Vương Trí Hòa thắc mắc: “Chuyện gì vậy? Em…”
“Ban nãy có người muốn đánh tôi.” Ninh Tú Phân nhân lúc anh ta chưa kịp nói ra từ “em họ” đã vội ngắt lời.
Bây giờ không thể để lộ việc bản thân có quen biết với bảo vệ nếu không gia đình đó sẽ gây rắc rối cho Vương Trí Hòa.
Âu Minh Lãng cũng nhìn Vương Trí Hòa, lễ phép nói: “Đúng vậy, người đàn ông đó muốn đánh em gái tôi nên khiến em ấy lên cơn. Nếu không tin, anh có thể hỏi mọi người xung quanh.”
Vương Trí Hòa sửng sốt một lát: “Lên cơn?”
Đội trưởng không hề nói em họ anh ấy bị bệnh tâm thần, hơn nữa thằng nhóc này và em họ là bạn học mà…
Nhưng mọi người xung quanh đều bị Âu Minh Lãng thao túng tâm lí nghĩ lại quả thật là do người đàn ông đó ra tay trước nên đều gật đầu: “Đúng vậy!”
Âu Minh Lãng tiếp tục giải thích tình hình một cách ngắn gọn và logic.
Vương Trí Hòa làm việc trên tàu, có loại người nào mà anh ta chưa từng gặp chứ nên ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Anh ta lạnh lùng nhìn mấy người trong nhà đó ở phía sau: “Đừng gây rối, lo cho con của anh đi!”
Bà lão giận dữ nhổ nước bọt vào mọi người xung quanh: “Quân giết người này đáng bị chém ngàn đao. Phi! Chắc là ganh tị nhà bọn ta có hai đứa cháu trai sinh đôi chứ gì!”

Ads
';
Advertisement