Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Trần Thần buồn bã ủ rũ mặt mày nói: “Tôi mới từ trên núi huấn luyện về Thượng Hải được mấy ngày… Ngay cả con lừa của đội sản xuất cũng không thể bị hành hạ thế này…”.
“Rầm!” Cánh cửa đóng sập lại.
Trần Thần: “…”
Cậu thấy đau lòng quá, chưa bao giờ cậu cảm nhận rõ ràng được như vậy, đội trưởng thật sự không còn yêu cậu nữa rồi.
Anh ấy đã thay lòng chuyển sang yêu em họ rồi!

Vinh Cẩm Thiêm đặt một bộ quần áo mang phong cách mùa thu bên cạnh gối của Ninh Tú Phân.
Nhìn gương mặt nhỏ xinh ửng hồng đang yên lặng ngủ say của cô, tâm trạng anh trở nên dịu dàng và tĩnh lặng lại.
Vinh Cẩm Thiêm đưa tay sờ trán cô liền thuận tay cầm lên một quyển sách tiếng Anh dày cộp.
Sau đó, anh ngồi trước bàn học bên giường, bật đèn bàn lên và bắt đầu đọc.
Ninh Tú Phân ngủ một mạch hơn ba tiếng đồng hồ, khi tỉnh dậy thì trời đã tối đen.
Cô ngồi dậy mơ màng, nhìn bóng người trước bàn, dáng vẻ anh đọc sách trong yên tĩnh ngay lập tức lọt vào mắt.
Ninh Tú Phân ngẩn người, mới nhớ ra tại sao mình lại ở đây.
“Tỉnh rồi à, đồng chí Ninh Tú Phân ngủ có ngon không?” Vinh Cẩm Thiêm đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn cô một cách trìu mến.
Ánh đèn bàn cũ màu vàng sẫm in bóng trên gương mặt tuấn tú anh tuấn của anh.
Trong lòng Ninh Tú Phân không biết sao lại rung lên một nhịp, có một cảm giác an tâm mà trước nay chưa xuất hiện.
Chỉ cần anh ngồi ở đó thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy an tâm, cho dù vừa trải qua chuyện nguy hiểm ban sáng vẫn có thể yên giấc.
“Ừm.” Ninh Tú Phân quay sang nhìn thấy bộ quần áo và đồ lót bằng vải bông để cạnh giường.
Quần dài làm bằng vải nỉ mỏng màu xanh, áo sơ mi viền ren, cùng một chiếc áo khoác len hoa văn ô vuông màu xanh nhạt, hàng cúc áo ở ngực còn là hạt ngọc trai nhựa.
Kiểu dáng tinh tế đẹp mắt, nhìn một cái là biết đồ xuất khẩu cao cấp.
Bên cạnh quần áo còn có một hộp bánh quy to bằng sắt trắng được in chữ hoa tiếng Anh màu đỏ tinh xảo.
Ninh Tú Phân vừa nhìn thấy dòng chữ quen thuộc Danisa Butter Cookies trên đó, liền sững người: “Bánh quy bơ hoàng gia Đan Mạch?”
“Đã trễ rồi, ăn mấy cái bánh quy chống đói đã.”
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô nhận ra loại bánh quy nhập khẩu ít thấy ở hiện tại, ánh mắt trở nên thâm sâu hơn, nhưng không hỏi thêm.
Vừa dứt lời, bụng Ninh Tú Phân đã kêu lên – “Ục Ục”
Gương mặt của cô lập tức trở nên ngượng ngạo liền nhanh tay mở hộp bánh quy: “Trưa nay đến giờ chưa ăn cơm… Chúng ta cùng ăn đi.”
Vừa mở hộp bánh quy ra đã có một hương thơm bơ sữa ngào ngạt, bên trong bày đủ loại bánh quy hình thù khác nhau.
Cô chọn một miếng bánh cho vào miệng, vị thơm ngọt giòn tan quen thuộc lan tỏa trên đầu lưỡi.
Ngon đến mức cô không nhịn được híp đôi mắt to hỏi: “Anh kiếm đâu ra loại bánh quy nhập khẩu này thế?”
Vào năm 1979, có thể ăn được bánh quy Vạn Niên Thanh của Thượng Hải đã là ghê gớm lắm rồi.
Loại bánh quy bơ hoàng gia Đan Mạch này cho dù có nhập khẩu về cũng tuyệt đối không thể tìm thấy được ở các cửa hàng bách hóa bình thường.
Trứng gà tươi kết hợp với vị bơ đậm đà, được nướng cẩn thận toát lên một màu vàng ươm và hương thơm bơ nồng nàn, ngon hơn cả Vạn Niên Thanh!
Vinh Cẩm Thiêm cầm một cái bỏ vào miệng, thản nhiên nói: “Anh mua ở trung tâm thương mại Thiên Mao.”
“Phụt… khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…”
Ninh Tú Phân bị mấy mẩu bánh quy nhỏ làm sặc, không nhịn được ho điên cuồng.
Vinh Cẩm Thiêm cau mày, nhanh chóng lấy bình men lạc múc nước cho cô uống, vỗ lưng giúp cô đỡ hơn: “Sao ăn cái bánh quy cũng có thể bị sặc được.”
Ninh Tú Phân sặc đến nỗi đôi mắt cũng đỏ hoe: “Khụ khụ… Thiên… Mao, hiện tại có trung tâm thương mại Thiên Mao… khụ khụ khụ…”.
Cô sợ rằng mình nghe lầm hay là có vị đại gia nào cũng xuyên việt đến, tranh trước cả Mã Vân mở Tmall Taobao rồi?
Vinh Cẩm Thiêm nói: “Sao vậy, em cũng biết đó là trung tâm thương mại mới mở ở Hàng Châu và Thượng Hải, chỉ bán đồ xuất khẩu xịn và hàng ngoại thương nhập khẩu à?”
Ninh Tú Phân: “…”
Cô nghe là biết ngay, người bình thường không thể biết, càng không có cách nào tiến vào mua đồ trong trung tâm bách hóa chỉ bán hàng cao cấp để chiêu đãi khách nước ngoài này.
Mã Vân cũng là người Hàng Châu, lúc này khoảng mười mấy tuổi, không lẽ nào Mã Vân đã từng làm nhân viên bán hàng thời vụ trong trung tâm thương mại Thiên Mao?
Sau này khi cải cách mở cửa mới thành lập Thiên Mao để kỷ niệm ký ức năm xưa…
Ninh Tú Phân tiếp tục thêm ăn hai cái bánh quy nữa, ánh mắt lảng tránh vội vàng chuyển chủ đề: “Mấy thứ này không rẻ đâu nhỉ đồng chí Vinh Cẩm Thiêm.”
Cũng không biết đồng chí Vinh lại dùng quan hệ gì mới có thể mua được mấy thứ hàng cao cấp ở cái gì mà… trung tâm thương mại Thiên Mao đấy.
Vinh Cẩm Thiêm nhẹ nhàng cười: “Vậy phải làm sao đây, đồng chí Ninh Tú Phân, tiền riêng của tôi cũng không thể giấu được nữa rồi, đều dùng hết cho người vợ tham tài háo sắc của tôi rồi.”
Ninh Tú Phân ngước mắt nhìn anh, không nhịn được mỉm cười: “Anh giỏi quá!”
Lúc Vinh đại lão không ác mồm độc miệng có thể khiến lòng người thấy ngọt ngào.
Cô cúi đầu lấy đồ lót chui vào trong chăn mặc.
Xét cho cùng bọn họ cũng đã làm chuyện thân mật rồi, tuy rằng cuối cùng vẫn còn thiếu một tí nữa mới thật sự “kết hợp”…
Nhưng cô vẫn ngại ngùng khi ở trước mặt anh.
Nói ra thì kiếp trước cô đã từng kết hôn, có phải chưa sinh con đâu.
Nhưng khi ở với Lý Diên, vì tính cách của anh ta mà cả hai không có hành động thân mật như ôm hôn.
Mà cô cũng luôn cảm thấy hôn hít trao đổi nước bọt là chuyện rất kinh tởm.
Đặc biệt Lý Diên thường xuyên đi ăn uống giao lưu, hút thuốc uống rượu thì hơi thở đương nhiên không thể thơm được.
Sau khi cô sinh đứa con gái duy nhất, không bao lâu Lý Diên đã có bồ nhí, phòng ngủ của cả hai nguội lạnh mấy chục năm.
Trái lại cảm giác ở bên Vinh Cẩm Thiêm thật sự rất… đặc biệt và mới mẻ, lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác tim đập nhanh là như thế nào.
Vậy mới biết được hóa ra khi ở bên người mình thích, những chuyện như ôm ấp hôn hít cũng có thể khiến người ta vui vẻ.
Vinh Cẩm Thiêm khi thây cô mặc quần áo xong, cũng đặt sách xuống đứng lên: “Chúng ta qua nhà ông Đường ăn cơm đi, giờ này căn tin trường học đã hết cơm rồi.”
Ninh Tú Phân giật mình, không nhịn được vội vàng xuống giường vừa mang giày vừa mắng Vinh Cẩm Thiêm: “Tại anh cả đấy, chiều nay làm loạn lung tung, em ngủ quên mất, ông Đường bà Đường lo chết mất!”
Vốn thường ngày cô ở trường học, lúc ăn trưa hay tối xong cũng phải qua thăm hai cụ vậy mà đã giờ này rồi còn chưa ghé thăm ông bà!
Chắc hai bác Đường sẽ rất lo lắng cho cô!
Vinh Cẩm Thiêm đang cúi người lấy rượu, bàn tay cứng đờ lại, đồ thỏ con này thật là, nói gì không nói lại đi đề cập cái đó!
Làm loạn lung tung… Đúng là làm loạn lung tung thật.
Cô mặc đồ xong quay sang thấy Vinh Cẩm Thiêm tay cầm một chai rượu để trong túi lưới.
Ninh Tú Phân vừa nhìn chai rượu đã thắc mắc: “Anh lấy đâu ra rượu Phi Thiên Mao Đài vậy, mà anh mang rượu làm gì?”
Phi Thiên Mao Đài làm bao bì bình sứ trắng rất nhiều năm, là rượu nổi tiếng được ủ chuyên dụng trong yến tiệc quốc gia, mấy chục năm sau phải vài nghìn tệ một chai.
Ngay cả hiện tại cũng phải hơn trăm đồng một chai, người nào có công việc tốt ở Thượng Hải cũng phải tiêu hết lương một tháng!
Sao gần đây đồng chí Vinh Cẩm Thiêm bắt đầu sống xa xỉ quá vậy, khoảng một năm trước anh ta còn mặc toàn quần áo vá đến cơm cũng ăn không no!
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nhìn cô: “Lúc nãy nhờ người mua hàng xuất khẩu từ trung tâm thương mại Thiên Mao luôn.”
Ninh Tú Phân: “…”
Nghe đến trung tâm thương mại Thiên Mao, cô cảm thấy buồn cười bởi cảm giác huyền huyễn.
Không phải thật sự có người xuyên qua hay chính là Mã Vân xuyên qua đấy chứ?
Vinh Cẩm Thiêm bình thản nói tiếp: “Còn về việc tại sao mang rượu, chẳng phải em tại không uống được rượu trắng sao, nếu lát nữa say bí tỉ tối em lăn ra ngủ như lần trước thì dù anh làm gì, em cũng không thấy đau, cũng chẳng có cảm giác gì với anh.”
Ninh Tú Phân sửng sốt: “Anh… có thể nói chuyện như người bình thường được không?”
Lại bắt đầu nói chuyện không ra thể thống gì, vậy mà cô còn nghe ra một chút điệu oán giận – anh làm gì, cô cũng không có cảm giác.
Vinh Cẩm Thiêm cười nhẹ: “Sao, không hài lòng à? Anh đặc biệt chọn rượu Phi Thiên Mao Đài tốt nhất, chỉ vì trên sách nói cái đó gọi là gì nhỉ…”
Anh cười khẽ, lông mày đuôi mắt toát lên vẻ mặt đểu cáng: “Ừm – cảm giác nghi thức.”
Ninh Tú Phân trừng anh, hơi luống cuống: “Anh đừng có nói nhăng nói cuội! Hai ông bà sao có thể để anh chuốc say em chứ!”
Nhưng có vẻ như… đây cũng là một cách hay, nhưng hôm nay cô bị thương rồi.
Vinh Cẩm Thiêm liếc mắt là nhìn ra, thỏ con đang chớp mắt, hình như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
“Được rồi, anh không đến mức vô nhân tính thế đâu, em nghĩ anh là loại cầm thú gì chứ!” Vinh Cẩm Thiêm thẳng thừng ôm cô lên.
Anh muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề vợ chồng chung phòng trong mấy ngày tới, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dùng cách man rợ để giải quyết!
Cô bị dị ứng với cồn, anh vẫn nhớ rõ ràng.
“Anh mau thả em xuống.” Ninh Tú Phân mất thăng bằng, giật mình la lên.
Hai người đang giỡn, đột nhiên điện thoại bàn trong phòng reo lên – “Rinh rinh rinh…”
Vinh Cẩm Thiêm hôn lên cổ cô: “Anh nghe điện thoại đã.”
Ninh Tú Phân bị anh hôn hơi nhột, trong lòng cũng mềm nhũn: “Ừm.”
Gian ký túc của Vinh Cẩm Thiêm mấy hôm trước đột nhiên lắp điện thoại bàn, thứ này hiện tại cơ bản đều là dùng công việc nhà nước, nhà tư nhân không có.
Hơn nữa, điện thoại bàn của anh cũng khác với điện thoại chuyển số bình thường, cần anh nhập mã số mới có thể nghe và gọi điện.
Rõ ràng đây là đường dây mật.
Ninh Tú Phân nghi ngờ anh định ở lại trường học luôn.
Tất nhiên, cô không cho rằng Vinh Cẩm Thiêm là kẻ si tình bất chấp tất cả, vì cô mà ở lại trường học.
Quả nhiên sau khi Vinh Cẩm Thiêm nhấc máy, chưa được bao lâu, ánh mắt lười biếng của anh lập tức trở nên sắc bén: “… Được, sáng mai tôi sẽ ra sân bay!”
Gác máy xuống, anh nhìn Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân mỉm cười, nói: “Đi thôi, sang nhà ông Đường ăn cơm.”
Không nên hỏi những gì không nên hỏi là tố chất cần thiết của người nhà “nhân viên công vụ”.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm lại nhìn cô nói: “Sáng mai anh sẽ ra sân bay đón người đứng đầu của Ninh gia Hong Kong.”
Ninh Tú Phân sững sờ: “Cái gì…”
Từ trước đến giờ, cô luôn tra tin tức về Ninh gia, không ngờ lại có thể nghe được tin người dòng chính của Ninh gia Hong Kong đến Thượng Hải, còn do Vinh Cẩm Thiêm đi đón.
Vinh Cẩm Thiêm đi tới, thản nhiên nói: “Họ chính là mục tiêu nhiệm vụ của anh trong chuyến Thượng Hải lần này.”
Đây đáng lẽ phải là tin tốt, nhưng ngay khi Ninh Tú Phân đối mặt với đôi mắt thâm thúy của anh, lòng cô đột nhiên chùng xuống.

Ads
';
Advertisement