Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm đang có tâm trạng rất mâu thuẫn.
Nếu như lúc nãy khi anh dẫn dắt Ninh Tú Phân tìm chỗ “kín đáo”, bất kể cô có đau đến mức nào, anh cũng kiên quyết ép cô làm chuyện gì đó thì giờ này cô đã chẳng còn tâm trí đâu mà nói lời châm chọc.
Nhưng anh chỉ tưởng tượng chút thôi, chứ ngay khi vừa tiến vào trong, gương mặt cô đã vặn vẹo vì đau đớn, toàn thân cứng đờ, anh không nỡ ra tay ác độc với cô.
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày, quyết định chuyển sang một chủ đề nghiêm túc hơn để có thể tạm thời chuyển sự chú ý của Ninh chỉ huy đang rất không hài lòng về màn trình diễn của anh.
Anh vừa xoa bóp chỗ sưng đau cho cô vừa hỏi: “Hôm nay trong kho hàng, Đường Quân đã nói gì, có manh mối gì về kẻ đứng sau chỉ đạo không?”
Đúng như dự đoán, sự chú ý của Ninh Tú Phân đã được chuyển sang vấn đề chính.
Cô lập tức phấn chấn tinh thần: “Anh ta rất ranh mãnh, em cũng đã thử gợi ý để dò hỏi từ miệng anh ta, nhưng chỉ có thể biết đại khái là có người thủ đô muốn hãm hại anh thôi.”
Cô suy nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm: “Em bị nhốt trong căn phòng được ngăn cách bằng tôn, cách âm rất kém.”
“Vì thế em có thể nghe rõ mọi động tĩnh trong văn phòng.”
“Sau khi bắt được em, Đường Quân nói với A Trung là anh ta sẽ về phòng gọi điện thoại, cuộc gọi kéo dài ít nhất mười phút.”
Ninh Tú Phân rất khó hiểu: “Nhưng kỳ lạ là em lại hoàn toàn không nghe được nội dung cuộc gọi của anh ta.”
Phòng tôn cách âm rất kém, cô vốn định nghe trộm xem Đường Quân nói gì, dù có thể nghe được vài từ cũng đều là manh mối!
Nhưng ngay cả khi áp tai vào tường, cô cũng không thể nghe thấy Đường Quân nói gì trong phòng của anh ta!
Vinh Cẩm Thiêm trầm ngâm: “Điều đó chỉ chứng tỏ một điều là phòng của Đường Quân có biện pháp cách âm hoàn hảo, với tư cách là gián điệp nhiều năm, phòng của anh ta chắc chắn không thể để thuộc hạ dễ dàng nhìn trộm và nghe lén.”
Nếu Đường Quân là loại ngu ngốc đó thì anh ta đã không thể làm cho cảnh sát theo dõi tám năm trời mà vẫn không tìm ra sào huyệt vẫn luôn giấu kín được.
Ninh Tú Phân ngồi dậy để anh xoa bóp vai cho mình, nghĩ đến tình tiết từng xem trong phim hình sự kiếp trước.
“Vậy tra xét hồ sơ điện thoại bàn của anh ta, liệu có khả năng tìm ra anh ta gọi cho ai hoặc ai đã gọi cho anh ta không?”
Vinh Cẩm Thiêm khựng lại giây lát: “Đây đều là những biện pháp cơ bản nhất khi điều tra án, Ứng Cương bọn họ đều hiểu, em đừng lo.”
Ninh Tú Phân nhìn anh, đôi mày xinh đẹp nhíu lại: “Anh cảm thấy Ứng Cương bọn họ khó có thể dễ dàng điều tra ra kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc này đúng không?”
Dường như anh không đặt quá nhiều hy vọng vào điều đó.
Vinh Cẩm Thiêm dùng lòng bàn tay làm nóng kem bôi, nói một cách thờ ơ: “Sử dụng đường dây mã hóa đã là biện pháp bảo mật tình báo cơ bản nhất, huống chi còn có rất nhiều cách khác để tránh bị truy tìm.”
Ninh Tú Phân thở dài, để mặc anh bôi thuốc cho mình: “Em đã nghĩ quá đơn giản rồi, việc chuyên môn hãy để chuyên gia điều tra vậy.”
Đúng vậy, vẫn là câu nói ấy, nếu Đường Quân và kẻ chủ mưu chỉ là lũ ngu xuẩn thì đã bị lộ tẩy từ lâu rồi.
Bỗng nhiên mắt cô sáng rực, nhìn chằm chằm vào Vinh Cẩm Thiêm.
“Nhưng người có thể chỉ huy được Đường Quân, chắc chắn phải có thế lực ở thủ đô.”
“Quan trọng là kẻ chủ mưu còn biết em là vợ anh, số người biết điều này hẳn không nhiều đâu nhỉ?”
Chỉ cần sử dụng phương pháp loại trừ như vậy, ít nhất cũng có thể thu hẹp phạm vi đối tượng tình nghi!
Vinh Cẩm Thiêm vừa xoa bóp lưng cho cô vừa nói một cách thản nhiên: “Hiện giờ Ứng Cương vẫn đang dẫn người lục soát tìm chứng cứ ở kho hàng, sau bữa tối, anh sẽ bàn bạc với Ứng Cương bọn họ, ngày mai em cũng phải lấy khẩu cung.”
Kho hàng đó chắc chắn là một căn cứ tình báo có quy mô lớn cấp khu vực.
Trong ba ngày tới, cảnh sát và các đơn vị an ninh đều phải lật tung từng ngóc ngách, tìm kiếm manh mối về cấp trên và cấp dưới của Đường Quân ở đó.
Còn phải chỉnh lý chuỗi chứng cứ và lập hồ sơ từ khẩu cung cũng như sàng lọc manh mối.
Những công việc thu dọn rườm rà này không phải sở trường của anh nên anh một mình đưa riêng Ninh Tú Phân về trước.
Ninh Tú Phân gật đầu, không nhịn được ngáp một cái: “Ừm!”
Hôm nay quả thực cô rất mệt mỏi, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị bóc lột đến cực hạn.
Bàn tay Vinh Cẩm Thiêm rộng lớn, lực xoa bóp lại vừa phải.
Sự khó chịu trên người cô cũng tiêu tan gần hết, rồi cô thiếp đi lúc nào không hay.
Vinh Cẩm Thiêm kéo chăn đắp cho cô, anh chợt nhíu mày khi nhìn thấy trên ga giường có mấy giọt máu hình cánh hoa mai.
Anh vừa mới tiến vào bên trong một chút thôi đã làm cô chảy máu rồi sao? Là do cô quá mong manh nhỏ bé hay do anh quá thô bạo…
Anh chưa từng có người phụ nữ nào khác, cũng không ai dạy anh, nên không biết so sánh thế nào.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô ngủ say với ánh mắt trầm lặng, có vẻ rất bất an.
Trong giấc ngủ, cô gái nhíu đôi mày xinh đẹp, trằn trọc mấy lần trên giường, thậm chí co người lại.
Ngoài miệng thì tỏ vẻ không quan tâm, nhưng dù sao cô cũng chỉ là cô gái trẻ, chưa từng trải qua tình huống sinh tử khắc nghiệt như vậy.
Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt lại, rốt cuộc thì anh đã cuốn cô vào rắc rối rồi.
Anh ngồi bên giường, vươn tay ấn lên tấm chăn mỏng, kéo chăn đắp cho cô.
Không lâu sau, Trần Thần gõ cửa, mang đến một bọc hành lý lớn.
“Đội trưởng, mọi thứ anh yêu cầu đều ở trong này.”
Vinh Cẩm Thiêm nhận lấy, đột nhiên lên tiếng: “Gần đây bên phía thủ đô, ngoài nhà họ Hướng, còn có Hà Tô, Vinh Hướng Đông và Tần Hồng Tinh có động thái gì không, tìm người giúp tôi theo dõi chặt chẽ, điều tra xem bọn họ gặp những ai.”
Trần Thần thoáng chốc ngây người, nét mặt điển trai lập tức nghiêm túc: “Đội trưởng, anh nghi ngờ lần này không phải nhà họ Hướng mà là…”
Trần Thần ngừng lại: “Là người bên cạnh lãnh đạo cũ, có phải anh có bằng chứng không?”
Đây là một cáo buộc rất nghiêm trọng, đội trưởng nghi ngờ Hà Tô có dính líu với gián điệp, một khi không cẩn thận, ngay cả bản thân đội trưởng cũng sẽ bị liên lụy.
Dù sao Hà Tô cũng là người nhà họ Vinh, chuyện này phúc cùng hưởng, họa cùng chịu.
Trong mắt Vinh Cẩm Thiêm lóe lên tia sáng lạnh lùng khó lường: “Nếu tôi có bằng chứng, đã sớm gửi cái đầu của vài người cùng bằng chứng cho ông già rồi.”
Trần Thần im lặng một lúc: “Vâng, em sẽ cho người điều tra.”
Trực giác của đội trưởng rất nhạy bén với nguy hiểm, trực giác đó từng cứu mạng anh em nhiều lần trên chiến trường.
“Nếu tôi hoặc chị dâu cậu gặp chuyện, bên nào hưởng lợi nhiều nhất thì bên đó đáng nghi.” Vinh Cẩm Thiêm mở bọc hành lý, kiểm tra đồ bên trong.
Trần Thần nhìn đội trưởng của mình, thở dài: “Vâng!”
Trong lúc Vinh Cẩm Thiêm mở bọc hành lý, cậu ấy nhờ chiều cao gần một mét chín mươi của mình mà thò đầu nhìn vào ký túc xá của Vinh Cẩm Thiêm.
Quả nhiên thấy trên giường có một mái tóc đen dài xoã từng lọn xoăn sóng đẹp đẽ dưới lớp chăn trên giường.
“Không cần mắt nữa à?” Vinh Cẩm Thiêm như có con mắt trên trán, không ngẩng đầu cũng biết cậu ấy đang làm gì.
Trần Thần nở nụ cười ranh mãnh với đội trưởng: “Không có gì, xem xem em họ của chúng ta có khỏe không thôi.”
Vinh Cẩm Thiêm ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu ấy: “Rảnh rỗi lắm à.”
Trần Thần vừa thấy ánh mắt của đội trưởng mình, lập tức lắc đầu lia lịa: “Không phải, em còn có việc, Ứng Cương yêu cầu em đi giúp.”
Nói xong định bỏ chạy, nhưng ngay lập tức bị người ta túm cổ áo từ phía sau.
Giọng nói lạnh lùng của đội trưởng vang lên: “Vì sợ A Hắc và A Bạch ra ngoài làm các học viên khiếp sợ, ông Đường nhốt chúng ở nhà lâu ngày không hoạt động, nên mập lên rất nhiều.”
Trần Thần chợt có dự cảm chẳng lành.

Ads
';
Advertisement