Chương 207: Em nên học cách lợi dụng anh
Biểu cảm trên khuôn mặt của Vinh Cẩm Thiêm càng u ám, anh không nói một lời nào, đưa tay khép áo cô lại.
Sau đó anh bắt đầu giúp cô đóng từng chiếc cúc áo: “Chuyện này đừng lo lắng, cứ để cho anh giải quyết.”
Ninh Tú Phân ngạc nhiên, tựa như có một dòng nước ấm chảy qua tim cô.
Cả hai kiếp chưa có một ai từng nói với cô rằng không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết ổn thoả.
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh: “Cảm ơn anh Vinh Cẩm Thiêm, nhưng không phải lúc nào anh cũng ở bên cạnh giúp tôi giải quyết phiền phức, khi nào tôi còn muốn làm ăn thì vấn đề sẽ luôn tìm đến tôi.”
Kiếp trước tính cách cô hoà nhã và kiên nhẫn bởi vì cô muốn tránh xa những rắc rối.
Bởi vì phần lớn thời gian cô phải tập trung vào gia đình, chăm sóc người già lẫn trẻ nhỏ đã khiến cô không có thời gian nghỉ ngơi.
Không ai có thể giúp cô giải quyết vấn đề trong hôn nhân.
Nhưng ở kiếp này, nếu đã quyết định dấn thân vào cuộc đua của xã hội, vậy thì chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối và thử thách.
Vì vậy tốt nhất là nên thay đổi suy nghĩ, coi mỗi một sự khó khăn là cơ hội để học hỏi và trưởng thành.
“Tôi sẽ luôn rút ra được một số kinh nghiệm từ những đau đớn và tức giận, lần sau gặp phải chuyện tương tự như vậy tôi mới biết nên đối phó với nó như thế nào.” Giọng nói của Ninh Tú Phân rất bình tĩnh.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt với đôi mắt thâm sâu.
Cảm giác thật kỳ lạ, tựa như cô là chị gái anh vậy.
Đôi mắt hẹp dài của anh tối lại: “Nếu đã như vậy em nên giao vấn đề này lại cho anh, biết cách lợi dụng những người có lợi cho mình để đạt được mục tiêu là một trong những điều em nên học được khi làm kinh doanh.”
Ninh Tú Phân ngạc nhiên: “Anh để cho tôi… lợi dụng anh sao?”
Trên đời này còn có người thích bị lợi dụng hở?
Vinh Cẩm Thiêm chậm rãi đóng chiếc cúc cuối cùng trên cổ áo: “Em nói không sai, anh không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh em.”
Lần này đến Thượng Hải cũng coi như là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mục tiêu trong nhiệm vụ lần này của anh cũng sẽ đến Thượng Hải sớm thôi.
Vinh Cẩm Thiêm nâng mặt cô lên để cô nhìn anh…
“Cho dù anh là người yêu hay là bạn bè bình thường của em, nếu như anh đã ở đây, em nên nghĩ cách lợi dụng anh.”
“Giống như khi anh lợi dụng em để giúp anh giấu chiếc băng tay màu đỏ nhằm gây khó dễ cho anh.”
Vinh Cẩm Thiêm dừng lại, nheo mắt: “Một con sói đơn độc không thể tạo nên một đội quân, có những lúc muốn chiến thắng một cuộc chiến em không thể chỉ dựa vào chính mình, phải biết tuỳ cơ ứng biến và tận dụng tất cả những thứ mà em có thể lợi dụng được.”
Anh phát hiện có những lúc cách ăn nói và thái độ của cô bình tĩnh đến mức không thể ngờ tới ở độ tuổi và môi trường sống này của cô.
Nhưng cô cũng đối xử rất “độc nhất”, đặc biệt là đối với anh.
Ninh Tú Phân im lặng một lúc: “Nếu là bạn bè bình thường thì không thể tuỳ tiện lợi dụng được, nợ ân tình không dễ trả.”
Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt nói: “Vậy hãy thể hiện giá trị của em, suy cho cùng mối quan hệ giữa người với người chính là lợi dụng giá trị của nhau, hợp tác với nhau để trở thành bạn bè hoặc đối tác, đây chính là cái được gọi là tình bạn.”
Vinh Cẩm Thiêm dừng lại: “Nói một cách dễ nghe hơn thì có thể gọi là tình bạn vĩ đại.”
Ninh Tú Phân im lặng một lúc: “Giữa bạn bè với nhau không cần phải như vậy.”
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên cười: “Sao nào, đời này em có mấy người được gọi là tri kỷ, không phải đều là tình bạn theo từng thời điểm sao?”
Ninh Tú Phân im lặng: “…”
Vinh Cẩm Thiêm còn trẻ như vậy đã có thể nhìn nhận sự việc thấu đáo hơn cô, một người đã sống hai kiếp.
Vì vậy cả hai kiếp anh đều làm ông chủ.
Ninh Tú Phân cau mày: “Vậy tôi với anh có được coi là bạn bè không? Là loại bạn bè gì?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn người trước mặt, khoé mắt chợt nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng tà ác: “Quên đi, tình bạn trên giường càng có thể kéo dài mãi mãi.”
Ninh Tú Phân: “…”
Cuộc sống thật vô thường, giống như ruột già cuốn lấy ruột non, bình thường không quá ba giây, đại lão Vinh liền biến thành một con chó.
…
Sau khi nữ cảnh sát kiểm tra vết thương cho cô, Ninh Tú Phân rời khỏi đồn cảnh sát với Nghiêm Dương Dương và Sở Hồng Ngọc.
Khi biết tin hai người họ vội vã đến đồn cảnh sát để đón cô.
Sở Hồng Ngọc nhìn vết thương của cô, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia lạnh lùng thoáng qua, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát cô ấy đột nhiên hỏi.
“Có cần chị giúp không?”
Ninh Tú Phân sửng sốt, đây là người thứ hai nói muốn giúp cô trong hôm nay.
Sở Hồng Ngọc nhất định đã đọc biên bản, gia đình cô ấy rất nổi tiếng ở Thượng Hải, cô ấy có rất nhiều mối quan hệ và cách giải quyết.
Ninh Tú Phân nắm lấy cánh tay cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng ta trở về ký túc xá đi, chuyện này em đã xử lý xong rồi, chị không cần lo lắng cho em đâu.”
Nghiêm Dương Dương nắm tay lại, biểu cảm tức giận: “Đợi đến khi thằng chó đó xuất viện, có bản lĩnh thì đừng có về ký túc xá nữa, nếu không chị sẽ chuẩn bị bao tải và gậy, nắm đầu đánh cho nó nhập viện lần nữa cũng không sao!”
Ninh Tú Phân: “…”
Sở Hồng Ngọc trợn mắt lên nhìn Nghiêm Dương Dương: “Cậu vẫn biết nắm đầu người khác cơ à, không để người khác biết cậu lớn từng này rồi vẫn không an phận, học được một ít kỹ năng tự vệ muốn đi tìm chết sao!”
Nghiêm Dương Dương cũng trợn mắt lên nhìn Sở Hồng Ngọc: “Làm sao? Giống như cậu đó, học kỹ năng tự vệ được một tháng, đến đợt kiểm tra thì biến thành phế vật hèn nhát, giả vờ ngã vào lòng nam sinh trong lúc kiểm tra?”
Sở Hồng Ngọc tức giận: “Cậu mắng ai là phế vật hèn nhát chứ?!”
Nhìn bạn cùng phòng cãi nhau, Ninh Tú Phân buồn cười nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Cô biết bọn họ cãi nhau là vì sợ cô buồn, gây sự ầm ĩ là để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.
Có lẽ bạn tốt và tri kỷ chỉ có ở từng thời điểm nhất định nhưng ở thời điểm đó cô chỉ cần có những người bạn thật sự ở bên cạnh là đủ rồi.
Ba người ồn ào quay trở về ký túc xá.
Vừa bước vào cửa, bọn họ đã nhìn thấy một cô gái gầy gò với hai bím tóc ở hai bên tai đang đứng trong phòng.
Hay nói chính xác hơn là đang đứng trước giường Ninh Tú Phân, trên người cô ta mặc chiếc váy mà Ninh Tú Phân vẫn hay treo ở đầu giường, nhìn vào trong gương.
Ba người dừng lại, theo bản năng liếc nhìn về phía cửa ký túc xá, 314.
Đúng mà, không thể sai được đây chính là phòng ký túc xá của bọn họ.
“Cô là ai, tại sao lại ở trong phòng ký túc xá của chúng tôi?” Nghiêm Dương Dương là một người thẳng thắn, cô ấy lập tức cau mày trừng mắt nhìn cô ta.
Khi cô gái đó vừa thấy bọn họ quay lại, cô ta bình tĩnh bắt đầu cởi chiếc váy ra, mỉm cười ngượng ngùng.
“Chắc các cậu là những bạn học sống ở phòng 314 nhỉ, tôi tên là Cố Lan cũng học lớp kinh tế một, bởi vì sức khoẻ không tốt nên phải hoãn nhập học hai tháng.”
Lúc này ba người mới nhớ ra, đúng vậy, trong lớp có một bạn nữ nhập học muộn vì bị bệnh.
Ninh Tú Phân nhìn chiếc váy của cô trên tay cô ta, cau mày nói: “Sao cậu lại lấy váy của tôi?”
Trong lòng cô có chút không thoải mái hoặc nói cách khác thì là cảm thấy khó chịu vì bị người khác động vào đồ của mình mà không có sự cho phép, xâm phạm đến quyền tự do của mình.
Cố Lan có chút rụt rè đặt bộ váy của cô trở lại đầu giường: “Xin lỗi, tôi thấy bộ váy này rất đẹp, gia cảnh nhà tôi nghèo, tôi chưa từng nhìn thấy bộ váy nào đẹp như vậy.”
Lúc này ba người mới nhận thấy rằng vóc dáng của Cố Lan có chút tương đồng với Ninh Tú Phân.
Mặc dù ngoại hình của cô ta cũng rất nhỏ nhắn đáng yêu nhưng đôi mắt của Ninh Tú Phân to hơn, khuôn mặt cũng thanh tú hơn.
Trong phòng ký túc xá này Sở Hồng Ngọc cao một mét sáu mươi bảy, Nghiêm Dương Dương cao hơn một mét bảy mươi hai, bộ váy treo trên đầu giường của cô cho dù chất liệu mềm mại hay kiểu dáng thời thượng đi chăng nữa, Cố Lan cũng không thể thích thì mặc.
Chỉ có Ninh Tú Phân mới có quyền mặc nó.
Dù sao thì Cố Lan cũng đã xin lỗi, Ninh Tú Phân chỉ cau mày bước tới, tháo chiếc váy xuống.
“Tôi không thích người khác tự ý động vào đồ của mình, lần sau muốn thử thì cũng phải hỏi ý kiến trước.”
Đây là chiếc váy mà ông Đường mới may cho cô, bản thân cô còn chưa được mặc nó lần nào.
Mắt Cố Lan đỏ hoe, sụt sịt mũi: “Ừm, tôi biết rồi… là vì tôi không xứng…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất