Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Chương 206: Trả đũa
Sau khi cảnh sát đến và đưa tất cả về đồn lập biên bản, Ô Cường vì bị nôn ra máu bất tỉnh nên được đưa vào bệnh viện.
Các nhân chứng khác có mặt tại hiện trường cùng với các bên liên quan sẽ được lập biên bản riêng.
“Cô là người đánh anh ta nhập viện… sao lại là cô?!”
Cánh cửa phòng thẩm vấn được mở ra, người bước vào là một viên cảnh sát khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên tay cầm một cuốn sổ ghi chép.
Ninh Tú Phân nhìn anh cảnh sát, cười: “A, lại là anh, đồng chí cảnh sát, chúng ta thật có duyên.”
Thì ra tay cảnh sát ghi chép buổi thẩm vấn lần này là người đã giải quyết mâu thuẫn giữa nhà họ Ô và gia đình cô lần trước.
Ứng Cương nhìn cô gái trước mặt, khó có thể tin nổi cô là người đánh Ô Cường đến nỗi bị thương nặng như vậy.
Anh ta cau mày rồi nói: “Đừng tỏ ra thân thiết như vậy, có duyên với cảnh sát chỉ có người chết và phạm nhân thôi.”
Lần trước Ứng Cương còn cảm thấy gia đình bọn họ toàn là người già trẻ nhỏ.
Vì vậy khi xử lý, hoà giải mâu thuẫn giữa bọn họ và nhà họ Ô, anh ta có phần đồng cảm nên đã đồng ý lời thỉnh cầu của giáo sư Đường, khiến nhà họ Ô phải bồi thường rất nhiều tiền.
Nhưng lần này những người có mặt tại hiện trường đều có thể chứng minh rằng chính cô gái nhỏ bé này đã đánh Ô Cường đến nỗi phải nhập viện, cô gái này không hề yếu đuối chút nào.
Anh ta không khỏi suy nghĩ về chuyện lần trước, bản thân có phải đã bị lợi dụng hay không.
Ứng Cương lạnh lùng ngồi xuống: “Bây giờ bắt đầu lập biên bản, hãy trả lời một cách thành thật.”
Ninh Tú Phân nhìn biểu cảm của anh ta liền biết anh ta đang nghĩ gì, cô cũng không vội vàng, cầm tách trà lên và ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Cô…” Ứng Cương vừa định nói gì đó, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị mở ra.
Ứng Cương nhìn thấy đồn trưởng đứng ở cửa liền nhanh chóng đứng dậy, nhưng đồn trưởng đồn cảnh sát lại xua tay: “Không cần đứng dậy, hai người tiếp tục đi, tôi chỉ sắp xếp một đồng chí cấp trên của đơn vị anh em đến quan sát cuộc thẩm vấn thôi.”
Vừa nói ông ấy vừa nghiêng người sang một bên, để lộ ra bóng dáng dong dỏng cao và lạnh lùng phía sau.
Ninh Tú Phân đang uống nước, cô mở to hai mắt, suýt thì chết nghẹn: “Khụ khụ khụ… khụ khụ…”
Áo trắng, quần xanh, đội một chiếc mũ kepi, đồng chí của đơn vị anh em, đó không phải đội trưởng Vinh đã rời đi cùng đoàn xe hộ tống thì là ai!
Anh lại đến đồn cảnh sát với tư cách là cảnh sát tạm thời!
Ứng Cương cũng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu cùng biểu cảm có chút kỳ lạ.
Đồn trưởng nói xong thì đi ra ngoài ngay.
Vinh Cẩm Thiêm cười nhạt, kéo ghế ra ngồi xuống: “Đồng chí Ứng Cương, hai người tiếp tục đi, tôi chỉ quan sát thôi.”
Ứng Cương hết nhìn Ninh Tú Phân rồi lại nhìn Vinh Cẩm Thiêm, sau đó im lặng ngồi xuống và bắt đầu ghi chép.
Liên quan đến vụ án hình sự, quá trình thẩm vấn đương nhiên phải được thực hiện vô cùng chi tiết.
Khi Ninh Tú Phân nói đến việc bị cưỡng ép đi vào trong phòng, cô có thể cảm nhận rõ ràng, mặc dù khuôn mặt của Vinh Cẩm Thiêm rất bình tĩnh nhưng sự âm u lạnh lẽo đang toả ra trên người anh.
Ngay cả Ứng Cương cũng vô thức dịch mông sang một bên, lặng lẽ liếc nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
Ứng Cương cau mày: “Cô nói Ô Cường và bà Điền kéo cô vào trong phòng, việc này bọn họ cũng đã thừa nhận, bao gồm cả những dấu vết trên cánh cửa và cả vết tích trên người cô cũng cho thấy cô thực sự đã bị kéo vào.”
Ninh Tú Phân biết anh ta vẫn chưa nói hết.
Quả nhiên, Ứng Cương nói tiếp: “Nhưng bà Điền không thừa nhận có ý đồ làm hại cô, bà ta nói rằng hai người đã xảy ra xung đột nên mới lôi kéo nhau như vậy.”
“Lần trước cô và bà Hạ vu khống con trai bà ta giở trò lưu manh trong sân, bà ta và Ô Cường chỉ muốn tìm cô nói chuyện.”
Ninh Tú Phân cười lạnh: “Bọn họ rất thông minh, đột nhiên lại biết suy nghĩ rồi.”
Bà Điền nói như vậy chẳng khác nào ám chỉ hành vi của bọn họ không phải là phạm tội hình sự như bắt cóc, hiếp dâm hay giam cầm.
Đây được coi là tội danh về an ninh công cộng như gây rối mất trật tự.
Hay còn có thể nói rằng đây chỉ là xung đột giữa hàng xóm thông thường, không thể coi là hành vi vi phạm pháp luật.
Nhưng cô đã ra tay rất tàn nhẫn với Ô Cường, đánh người đến nỗi nhập viện, cô mới là người phải ngồi tù!
Ứng Cương cau mày: “Cô nói tội danh mà bọn họ phạm phải không nhẹ, nhưng với chứng cứ hiện có không đủ để kết án bọn họ…”
Ninh Tú Phân tiếp lời anh ta: “Hơn nữa, bởi vì tôi không bị tổn hại gì, cứ coi như cảnh sát các anh có tìm ra bằng chứng cho thấy họ cố ý muốn làm hại tôi, thì đó vẫn được xem là hành vi phạm tội bất thành đúng không?”
Ứng Cương ngạc nhiên: “Cô gái, cô cũng hiểu biết không ít về luật pháp.”
Ninh Tú Phân cụp mắt, cô làm sao lại không biết nhiều được?
Trước đây cô từng bán nước soda ở gần rạp chiếu phim, sợ cái đám côn đồ như Trịnh Bảo Quốc đến gây rắc rối nên trở thành “nhà tài trợ” cho gian hàng tuyên truyền giáo dục nâng cao nhận thức về luật pháp của đồn cảnh sát.
Cô nghe cảnh sát tuyên truyền về đủ loại kiến thức luật pháp từ sáng đến tối vào mỗi cuối tuần, bản thân cảm thấy rằng cho dù bán soda thêm một năm nữa cũng có thể lấy được tấm bằng luật của đại học Phục Đán.
“Vì vậy chuyện này chẳng những bọn họ không cần chịu trách nhiệm mà tôi còn có thể bị bắt vì tự vệ quá mức?” Ninh Tú Phân cười lạnh.
Thật nực cười! Rõ ràng cô là người bị hại nhưng lại trở thành nghi phạm chỉ vì đánh trả lại kẻ phạm tội?
Ứng Cương im lặng một lúc: “Năm 1979 ban hành bộ “Luật hình sự” đầu tiên quy định nếu việc tự vệ vượt quá giới hạn cần thiết, gây thiệt hại không đáng có thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Anh ta dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Ninh Tú Phân: “Nhưng cô yên tâm, chỉ cần những điều cô nói là sự thật, chúng tôi sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ xấu đồng thời cũng sẽ không bao giờ vu oan cho người vô tội!”
Ninh Tú Phân cau mày, cô có cảm giác phi lý kỳ lạ, giống như nghe được những lời nói thường thấy trong phim truyền hình ở ngoài đời thực.
Cô im lặng một lúc rồi nhìn Vinh Cẩm Thiêm, sau đó thấp giọng nói: “Nếu như tôi có bằng chứng thì sao?”
Ứng Cương sửng sốt: “Bằng chứng gì?”
Vinh Cẩm Thiêm vẫn im lặng, ngước mắt lên nhìn cô.
Ninh Tú Phân chỉ vào ngực: “Ở ngực, bên trong quần áo.”
Ứng Cương kinh ngạc, khuôn mặt thẳng thắn trong chốc lát có hơi đỏ bừng: “Cái gì…”
Anh ta còn chưa nói xong, người bên cạnh anh ta bỗng chợt đứng lên, khí tức xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Giống như một người nhìn thấy máu, luồng sát khí quanh người khiến Ứng Cương bất giác co rúm lại, anh ta nhanh chóng đứng dậy: “Tôi đi gọi nữ cảnh sát.”
Nói xong anh ta quay người, vội vàng rời đi.
Vinh Cẩm Thiêm tiền lên khoá cửa phòng thẩm vấn lại.
Anh bước đến trước mặt Ninh Tú Phân, nhàn nhạt nói: “Có thể để anh kiểm tra trước không?”
Ninh Tú Phân ngước đôi mắt to tròn lên, nhìn cặp mắt phượng lành lạnh đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
Cô gật đầu, đưa tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình ra.
Thời điểm này phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát vẫn chưa đạt tiêu chuẩn quốc tế.
Vì vậy không có camera giám sát, cũng không có tấm gương một chiều giống như vách tường mà chỉ cần có một người đứng ở đằng sau là có thể nhìn rõ ràng mọi thứ bên trong.
Tiếp theo cô cởi từng chiếc cúc áo ra, ánh mắt của Vinh Cẩm Thiêm ngày càng sâu, bên trong ẩn giấu dục vọng, là dục vọng muốn giết người.
Bộ ngực trắng như tuyết của cô gái được bọc trong chiếc áo lót bằng vải, bên trên có vài dấu tay thô ráp màu đỏ tươi vô cùng nổi bật, còn có hai vết bị rách da!
Ninh Tú Phân nói: “Tôi sẽ không buông tha cho bọn họ!”
Rõ ràng cô là nạn nhân suýt nữa bị xâm hại tình dục nhưng lại bị bọn họ trả đũa, hắt nước bẩn, cô tuyệt đối sẽ không chịu đựng nỗi oan ức này!

Ads
';
Advertisement