Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Đúng là Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân đang ngồi trong phòng khách, bà Hạ nghiêm túc đứng chống nạnh như thần giữ cửa.
Ngược lại ông Đường còn khách sáo ngồi với bọn họ.
Ninh Tú Phân thấy trên mặt bàn có hộp bánh quy hồi trước Đường Quân đưa đến, còn có cả mấy hộp đồ hộp nữa.
Ninh Trúc Lưu nhìn bọn họ đi vào, cực kỳ lo lắng đứng dậy: “Lúc nãy Tiểu Đường thấy bên ngoài có tiếng ồn nên mới đi ra, mới xảy ra chuyện gì thế?”
Ninh Cẩm Vân ngồi im một chỗ không nói chuyện, giống như bà ta không thấy cô đi vào.
Đường Quân nhíu mày kể chuyện vừa nãy ra, anh ấy nói thêm một câu: “Cháu cảm thấy hàng xóm ở tầng trên kia không có ý tốt với bạn học Ninh Tú Phân.”
Sắc mặt bà Hạ trầm xuống, bà ấy cầm lấy cây chổi, dép chưa đeo xong đã vội vàng đi ra ngoài như gió lốc: “Cả nhà họ Ô chết bầm, dám nhòm ngó bé nhỏ nhà tôi à!”
Ninh Tú Phân hoảng sợ, vội vàng chạy ra đưa tay đỡ lấy bà ấy: “Bà ơi, bà cứ bình tĩnh đã, anh ta không làm gì cháu cả!”
Không thể để bà ấy tức giận được!
Nếu không phải do ánh mắt và giọng điệu của Ô Cường quá sến sẩm, cực kỳ có cảm giác quấy rối tình dục thì chỉ nghe anh ta nói thôi sẽ không thấy vấn đề gì, hơn nữa còn đang ‘muốn hòa bình.’
Bà Hạ lao ra đánh người ta sẽ có cảm giác hung dữ quá.
Đường Quân cũng nhanh tay đóng cửa lại.
Bây giờ Ninh Cẩm Vân đang vắt chéo chân ngồi trên ghế mây đột nhiên cười khinh—
“Một cây làm chẳng nên non, sao người ta không đi quấy rối những cô gái khác mà lại phải đi quấy rối cô chứ? Không phải do còn nhỏ tuổi mà mặc hở hang à, cô trang điểm như thế sao có thể trách đàn ông được?”
Khi Ninh Tú Phân vừa mới đi vào cửa, suýt nữa Ninh Cẩm Vân không nhận ra cô gái với phong cách phương tây trước mắt là đứa con gái lấm lem kia của mình.
Từ nhỏ đến lớn trên bím tóc của Ninh Tú Phân chỉ có một món đồ trang trí duy nhất, do lúc nhảy tập thể ở trường tiểu học giáo viên đã phát hai cái dây buộc tóc màu đỏ cho cô.
Nhưng bây giờ cả người Ninh Tú Phân giống một cô gái có phong cách phương tây ở Thượng Hải.
Ninh Cẩm Vân càng cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa đang bùng cháy—
Con hoang của chồng và chị gái mình đã trèo cao rồi, nhận ông giáo sư làm ông nên mới có được những thứ tốt như thế này!
Tại sao chứ?! Hả? Tại sao chứ?!
Khuôn mặt không có biểu cảm gì của bà Hạ bỗng nhiên quay đầu sang nhìn chằm chằm vào bà ta, Ninh Cẩm Vân bị nhìn đến hãi hùng: “Bà làm gì…”
Hai chữ ‘làm gì’ của bà ta còn chưa kịp nói xong, đột nhiên bà Hạ giơ chân lên, tay lấy đôi dép lê chạy vài bước đến trước mặt Ninh Cẩm Vân, vung tay tát thẳng—
“Bốp bốp bốp bốp!”
Đầu Ninh Cẩm Vân bị tát sang trái rồi sang phải, bà ta vừa hét lớn vừa chật vật tránh né: “A a a— Cái bà già chết tiệt này, bà làm gì thế hả!”
Bà Hạ đứng chống hông cười lạnh: “Cô nói một cây làm chẳng nên non cơ mà, tôi chỉ dùng một bàn tay cũng có thể tát cho mặt cô vang lên tiếng bốp bốp đấy!”
“Bà!” Ninh Cẩm Vân đau đớn nghẹn họng, mặt vừa sưng lại vừa đau, trong lòng oán hận.
Bà ta đã cố nhịn, giờ không nhịn được nữa hung dữ trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân—
“Nuôi cô nhiều năm như thế rồi, cô cứ nhìn mẹ mình bị người ta đánh như vậy à, đúng là nuôi mà không chung dòng máu chỉ là con sói mắt trắng, ngày xưa tôi nên nhân lúc cô còn nhỏ để bóp chết cái loại vô ơn như cô!”
Nếu Ninh Tú Phân chết thì tốt rồi, nếu loại thấp kém này mà chết thì kế hoạch của Ninh Trúc Lưu và chị gái Bạch Cẩm của bà ta đều thất bại, chắc chắn sẽ họ cực kỳ đau khổ!
Ninh Tú Phân không còn cảm thấy tổn thương vì thái độ của bà ta nữa, cô chỉ lạnh lùng nhìn bà ta: “Vậy thì tiếc quá, giờ tôi đã lớn nên làm bà thất vọng rồi.”
Ninh Cẩm Vân không biết phải nói gì: “Cô…”
Ninh Trúc Lưu tức đến mức ngực thở phập phồng, ông ta trừng mắt nhìn Ninh Cẩm Vân: “Bà làm mẹ kiểu gì đấy, im lặng!”
Nếu biết sớm hơn sẽ không mang con người ngu ngốc này đến đây, đây mà là đến hòa giải sao, đang đến kết thù mới đúng!
Ông Đường lạnh mặt nhìn Đường Quân: “Nhà chúng tôi không chào đón những người bắt nạt cháu gái mình, hi vọng sau này trưởng khoa Đường đừng tùy tiện dẫn người khác đến nhà bọn tôi nữa.”
Đường Quân sửng sốt, trên khuôn mặt nam tính trầm ổn lộ rõ sự xấu hổ: “Ông Đường… xin lỗi ông ạ, do học sinh này nghĩ đó là người thân của mọi người.”
Đối mặt với giáo sư đức cao vọng trọng đã về hưu, Đường Quân có thói quen tự xưng mình là học sinh.
Ông Đường không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Cháu họ Đường, ông già này cũng họ Đường, chúng ta là người thân sao, Tiểu Ninh với người phụ nữ họ Ninh này cũng chung một họ, cháu nhìn xem bọn họ giống mẹ con ở chỗ nào?”
Ông Đường cực kỳ tốt tính, hiếm khi giận ai nhưng một khi đã giận thì giận đến chết.
Đường Quân cứng đơ người, thở dài cười khổ: “Do học sinh không suy nghĩ kỹ càng, mong ông Hạ tha lỗi, sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Ninh Trúc Lưu kinh ngạc, ông ta còn đang định nói gì đó nhưng bà Hạ đã vén tay áo lên rồi cười lạnh với Ninh Cẩm Vân: “Hồi trước ở nông thôn tôi đã cho cô mặt mũi rồi đúng không, hấp tấp tìm đánh như thế, còn dám đến đây để bị bà già này coi thường, cút đi!”
Nói xong bà ấy nhảy vọt qua định giật tóc Ninh Cẩm Vân, còn cầm dép lê đánh tiếp!
“A!!” Ninh Cẩm Vân hét chói tai muốn chạy vào phòng, nhưng khi bà ta vừa mở cửa phòng khác ra.
A Hắc và A Bạch đột ngột xông ra ngoài, chạy tới chỗ Ninh Cẩm Vân sủa như điên: “Ô ô—”
Từ khi chúng nó đến căn phòng nhỏ này thì ngày nào cũng bị nhốt ở trong phòng, bây giờ được bùng nổ rồi, ôi trời ơi, bùng nổ thôi!
Đường Quân và Ninh Trúc lưu bị dọa cho cứng người! Hai con chó này lớn quá!
Chỉ trong phút chốc đã gà bay chó sủa!
Ninh Trúc Lưu hoảng sợ lúng túng nhìn Ninh Tú Phân xin cô giúp mình: “Tiểu Muội, Tiểu Muội, mẹ con không biết lựa lời nên con đừng chấp nhặt với bà ấy, nhanh buộc con chó lại đi.”
Ninh Tú Phân đỡ ông Đường đứng ra xa một chút, tránh việc khi A Hắc và A Bạch vui vẻ cắn Ninh Cẩm Vân sẽ va phải ông Đường.
Cô lạnh nhạt nói: “Bố à, A Hắc với A Bạch biết chừng mực mà, bảo Ninh Cẩm Vân đừng lung vẩy linh tinh lên là được.”
Nghe thấy Ninh Tú Phân gọi thẳng tên của Ninh Cẩm Vân, Ninh Trúc Lưu đã biết giờ Ninh Tú Phân không nhận Ninh Cẩm Vân nữa, sắc mặt ông ta xấu đi nhưng chỉ có thể thở dài.

“Cuối cùng A Hắc và A Bạch đã đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi ký túc…”
Đêm đến, dàn hoa kim ngân leo quanh khu nhà ký túc xá của huấn luyện viên nở rộ, hương thơm thanh mát tỏa ra khắp phòng.
Ninh Tú Phân ngồi trên bàn của Vinh Cẩm Thiêm.
Cô cong một chân lên, vừa xoa bóp cẳng chân đã chạy mỏi nhừ cả ngày nay của mình, vừa hào hứng kể lại chuyện lúc sáng cho Vinh Cẩm Thiêm nghe,
“Nếu không phải có người ngoài là Đường Quân ở đó, ông Đường thì không cho nghịch ngợm, A Hắc với A Bạch sẽ xé rách quần Ninh Cẩm Vân mất, ha ha!”
Nhớ đến hình ảnh khổ sở sợ hãi tới mức sắp sùi bọt mép của Ninh Cẩm Vân, cô không nhịn được cười thành tiếng.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn đôi chân trắng nõn thon thả và bàn chân của cô, đang rũ xuống lắc lư cạnh bàn.
“Em ấn như vậy chỉ có hiệu quả bình thường thôi, phải ấn vào huyệt đạo thì mới thư giãn được.”
Anh ngồi xuống, thản nhiên cầm chân cô để lên trên đùi của mình, tay cầm dầu mát xa chuẩn bị ấn huyệt đạo cho cô.
Cách một lớp quần, lòng bàn chân cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và bắp đùi rắn chắc đến từ cơ thể người đàn ông.
Người Ninh Tú Phân cứng đờ lại.
Cô như bị bỏng, vội vã rụt chân mình về phía sau, xấu hổ kéo làn váy xuống muốn che đi: “Em… em tự làm được mà, chân em bẩn.”
Ninh Tú Phân nhân cơ hội này nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, anh giúp em điều tra Đường Quân chưa, mất bao lâu để có kết quả vậy, tuy rằng nhìn anh ấy không có vấn đề gì.”
Sáng nay Đường Quân đã giúp cô xử lý Ô Cường, sau đó thì không để ý đến cô nữa.
Nhưng cô vẫn cảm thấy Ninh Trúc Lưu có thể quen những người này là một vấn đề
Vinh Cẩm Thiêm nâng đôi mắt hẹp dài lên, anh cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, không cho cô rụt lại: “Em tắm rồi cơ mà, lúc mới lên đây còn rửa chân bằng xà phòng với nước lạnh nữa.”
Ninh Tú Phân không thích cảm giác nhớp nháp trên chân vào mùa hè, đặc biệt là lúc đeo giày xăng đan bằng nhựa, lúc nào cũng ra mồ hôi dính nhớp nên cô cực kỳ thích rửa chân.

Ads
';
Advertisement